Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 240: C240: Không được




"Cái gì? Ngươi nói Tả Huy và Bắc Vương đều chết trong tay Trần Phong cả?"

Trong đại sảnh Khương phủ, Khương Động Đình ngồi trên ghế cao, ánh mắt nhìn về phía một thám tử vừa tới bên dưới, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, Tả Huy và Bắc Vương đuổi theo Trần Phong, tới trấn Thiên Tâm, hình như là muốn giết Trân Phong, nhưng cuối cùng lại bị giết ngược lại." Thám tử nói.

Khương Đồng Đình nhíu mày, suy tư chốc lát: "Nghe nói Tả Huy và Bắc Vương đều là thiên tài, cũng là cường giả Thất Trọng Thiên Thông Thiên Cảnh, theo lý mà nói, với thực lực như vậy, cho dù nhìn khắp Ninh Quốc này, người có thể đánh bại bọn họ, ngoài ba vị trí đầu trên bảng Thiên Kiêu ra thì không còn ai khác chứ? Không ngờ hai người này lại bị giết ngược. Đúng là kỳ lạ!

Khương Đồng Đình cười cười, biểu hiện của Trần Phong nằm ngoài suy tính của ông ta, một linh căn hỗn độn Ngũ hành mà lại có thể đạt đến trình độ ngày hôm nay thì đúng là không dễ dàng chút nào.

Tính ra, Kiếm Vũ các lần này chịu tổn thất nặng nề, không chỉ có thiên tài trẻ tuổi bị Trần Phong giết hại, ngay cả những đệ tử cũ cũng có một người không may mắn qua khỏi.


Với tính cách của Tiêu Thời Vũ, có lẽ bây giờ ông ta đang nổi trận lôi đình.

"Ta đã xem thường thằng nhóc này rồi." Khương Đồng Đình híp mắt, hỏi tiếp: "Giờ bên phía Thánh thượng có động tĩnh gì không?”

Thám tử đáp: Bên chỗ Thánh thượng hình như không có động thái gì, nhưng chỗ Tam hoàng tử thì nghe nói không có ở trong cung, hắn đã đi ra ngoài, còn đi đâu thì không ai biết cả."

Khương Đồng Đình nói luôn: "Chắc là hắn đi truy sát Trần Phong đó, nếu Tam hoàng tử đã điều động, một khi hắn tìm được Trần Phong thì chỉ sợ là sẽ hơi phiền phức."

Mặc dù Tả Huy và Bắc Vương mạnh thật, nhưng so với Tam hoàng tử thì hai người đó không cùng một cấp bậc.

"Tướng quân, chúng ta có cần ra tay không?" Thám tử ngẩng đầu lên, hỏi.

Khương Đồng Đình lắc đầu: "Không được, trước tiên chúng ta phái 3 vạn ám vệ ra ngoài đã, bọn họ gây nên động tĩnh không nhỏ trong Hoàng thành, giờ Thánh thượng đã nghi ngờ người Khương phủ chúng ta, bây giờ chúng ta không thể có bất cứ hành động nào khác được, càng không thể để lại nhược điểm nào, nếu không thì Khương phủ chúng ta sẽ đi vào vết xe đổ của Hạ phủ mất."

"Vậy chúng ta... cứ nhìn vậy sao?" Thám tử hỏi.

"Cứ để thằng nhóc kia tự mình giải quyết đi, nếu như hắn có thể thoát khỏi sự truy sát của Tam hoàng tử thì đúng là mạng hắn lớn, nhưng nếu không thoát được thì chắc chắn trong cuộc đời của hắn phải trải qua một số kiếp thế này, không cần để ý nhiều hơn nữa." Khương Đồng Đình đáp.


"Vâng." Thám tử gật đầu, không ở lại nữa mà lùi ra. Khương Đồng Đình uống trà, vẻ mặt thoáng trầm tư.

Không giống với Hạ Vấn Thiên, Khương Đồng Đình làm việc gì cũng cẩn thận từng li từng tí một, đồng thời, ông ta biết rõ tường tận của vấn đề, mặc dù không vững chắc như Hạ phủ, nhưng làm việc ở trong Hoàng thành này, tai phải nghe tứ phương, mắt phải nhìn tám hướng, nếu không sớm muộn cũng như dê vào miệng cọp, chết không có chỗ chôn thây.

Còn về Trần Phong, ông ta đã giúp hắn một lần, nếu giúp nữa thì chính ông ta cũng sẽ gặp phiền phức. Một linh căn hỗn độn ngũ hành không đáng để đặt cược lớn tới như vậy.

Hạ phủ sụp đổ, bây giờ trong triều không có dũng tướng, Khương phủ bọn họ có cơ hội tốt để vươn lên, hiện tại, ông ta cần nhất là sự ủng hộ ở trong triều.

Nếu có thể hợp tác với Hộ bộ Thượng thư, một văn một võ với nhau, địa vị trong triều của ông ta có thể tăng một bước dài.

Nghĩ đến đây, Khương Đồng Đình bèn đứng lên, đi tới cửa khuê phòng của Khương Âm, gõ cửa một tiếng: "Khương Âm”


Nhưng mà bên trong phòng lại không có động tĩnh gì cả, Khương Đồng Đình nhíu mày, cứ thế đẩy cửa phòng ra bước vào trong.

Trong phòng trống trải, không có bóng dáng người nào cả, chỉ còn lại một tờ giấy đặt trên bàn trang điểm.

"Người đâu?" Khương Đồng Đình thấp giọng hét to.

Nha hoàn ngoài cửa vội chạy vào, tất cả quỳ xuống đất, run lẩy bẩy: "Lão gia."

"Khương Âm đâu?" Khương Đồng Đình hét về phía bọn họ.