Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 237: C237: Ý cảnh này chính là kiếm ý




Ý cảnh này chính là kiếm ý!

"Chết tiệt, chuyện này sao có thể xảy ra được?"

Bên trong tửu quán, cả đám lính đánh thuê cắn chặt răng. Kiếm đạo tông sư mười bảy tuổi thật sự tồn tại ở Ninh

Quốc ư?

Tả Huy nuốt nước miếng, sau đó chạy ra ngoài tửu quán không một chút do dự.

Trần Phong rũ mắt, bước một bước, cơ thể lập tức lao ra đuổi theo hắn ta.

Hắn biết, hôm nay chắc chắn không thể để Tả Huy sống sót bước ra khỏi Thiên Tâm Trấn. Nếu không, chắc chắn sẽ rước càng nhiều kẻ địch tới cho hắn.

Tả Huy phải chết! Ngay khi Tả Huy vừa lao ra đường Thiên Tâm Trấn, một bóng kiếm lạnh lẽo cũng theo sát từ trong tửu quán ra ngoài.

Một kiếm ấy xé nát bầu trời, lao thẳng vào tim Tả Huy từ phía sau lưng.

Cảm nhận được sát khí từ phía sau, Tả Huy cắn chặt răng, xoay người lại, bộc phát linh lực, sau đó toàn lực bộc phát, tạo thành một màn chắn ánh sáng.

Cheng.


Bóng kiếm đánh lên tấm chắn linh lực, linh lực lăn tăn gợn như sóng nước, lan tỏa trên tấm chắn linh lực.

"Muốn ta chết ư, không dễ như vậy đâu!"

Tả Huy nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Thế nhưng nụ cười của hắn ta chợt cứng lại, kiếm ý Cửu U đột nhiên bùng lên trên thân Thiên Tùng Vân Kiếm. Trong phạm vi một trăm mét, địa ngục hình như đã mở ra, vô vàn yêu ma quỷ quái lao ra ngoài.

Vù vù.

Gió giật từng cơn, mặt đất nứt toác ra, tấm chắn linh lực kia cũng run lên bần bật, vết nứt như mạng nhện lan rộng.

"Đừng! Đừng mài"

Đồng tử Tả Huy giãn ra, trên gương mặt hắn chỉ còn vẻ sợ chết.

"Tha cho ta đi, ta lập tức đi ngay!" Tả Huy cầu xin.

Thế nhưng Trần Phong coi như không nghe thấy, Thiên Tùng Vân Kiếm hạ xuống, xuyên thấu qua tấm chắn linh lực, sau đó một tiếng nổ "rầm vang lên, tấm chắn lập tức nổ tùng, biến thành làn sóng xung kích quét ngang bốn phía.


Tả Huy trốn sau tấm chắn linh lực cũng không thoát khỏi cái chết. Tấm chắn kia vừa nổ, thanh kiếm đã cắt ngang yết hầu của hắn ta.

Ngay sau đó, một cái đầu lăn xuống đất như quả bóng. Trên con đường, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đám lính đánh thuê xung quanh tửu quán cũng lộ vẻ mặt khiếp sợ khó tin.

Bắc Vương đã chết, Tả Huy cũng khó thoát khỏi số phận!

Hai đại thiên tài của Kiếm Vũ Các đều chết trong trận này!

Hơn nữa còn chết trong tay một thiếu niên mười bảy tuổi!

"Thằng nhóc này thật lợi hại!" Rất nhiều lính đánh thuê đều hít sâu một hơi, đến khi nhìn về phía Trần Phong lần nữa, cảm giác khiếp sợ vẫn còn len lỏi.

Bây giờ bọn họ đều cảm thấy khá may mắn, may là ban nãy bọn họ không ra tay, nếu không thì đừng nói đến cầm đầu của hắn đi lấy tiền thưởng truy nã, không bị chém chết đã phải thắp hương tạ trời rồi.

Trân Phong rũ mắt, lạnh lùng nhìn cái xác không đầu trên mặt đất, từ từ xoay người, nhìn những người còn lại đang đứng trên đường.

Đám người kia nhận thấy ánh mắt của Trần Phong, cả đám rụt về mấy bước, nở nụ cười ngại ngùng.

Đám lính đánh thuê ban nấy còn gào thét đòi lấy đầu của Trân Phong cũng ngoan như cún, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong lần nữa, không kẻ nào muốn bước lên con đường giống Bắc Vương và Tả Huy.

Sau khi giết xong hai người này, Trần Phong đi đến trước mặt bà chủ.

"Ngươi... ngươi định làm gì?" Cơ thể mềm mại của bà chủ khẽ run lên, lảo đảo lui về sau hai bước, đôi mắt đẹp mê người của nàng lóe lên tia sợ hãi.

Bộ dạng của nàng bây giờ so với dáng vẻ khiêu khích Trần Phong ban nãy giống như hai người khác nhau vậy.