Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 211: C211: Sát khí lạnh thấu xương




Giây tiếp theo, một vệt máu văng tung tóe ra.

Long Tiêu sững sờ tại chỗ, đồng tử mở to, trên cổ họng đã xuất hiện một vệt máu mỏng như sợi chỉ.

Một chiêu mất mạng!

Ông ta nhìn chăm chằm Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay Trân Mộc, có lẽ cho đến lúc chết, ông ta cũng không ngờ rằng thực lực của Trần Mộc trong chưa đầy nửa tháng đã tăng vọt nhiều như vậy!

Một nhát kiếm đó nhanh đến mức ngay cả ông ta - một cao thủ cảnh giới Thông Thiên tầng thứ sáu cũng không kịp phản ứng!

Khi Ngô Khôn nhìn thấy điều này, sắc mặt của ông ta thay đổi tức khắc.

Không chỉ có ông ta, mà Lâm Triều Ca và đám người Liễu Thanh Hân đều bị dọa đến choáng váng!

Long Tiêu bị Trần Mộc g iết chết?

Tên này lại dám giết Long Tiêu, người thuộc đội chấp pháp của Hoàng thành!

"Trần Mộc, ngươi muốn làm phản sao?", Ngô Khôn lạnh giọng gầm lên.

“Làm phản?”. Sắc mặt Trần Mộc dần dần trở nên hung ác, hắn hét lớn: “Nếu Ninh Quốc không để ta sống sót, ta làm phản thì thế nào!”


"Hôm nay ta phải rời khỏi Ninh Quốc, ai dám ngăn cản ta?

"Tới một người, ta giết một người!"

Sát khí lạnh thấu xương!

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều kịch liệt thay đổi.

Ngay cả đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thâm cũng không khỏi co rụt tròng mắt lại, bọn họ biết Trần Mộc không thể ở lại Ninh Quốc được nữa.

Trước kia khi còn chưa giết Long Tiêu, mọi người đều đã nhìn ra hoàng đế đã quyết tâm phải giết Trần Mộc.

Nhưng hiện tại, với cái chết của Long Tiêu, mối hận thù giữa hoàng thất và Trần Mộc càng trở nên mãnh liệt hơn.

"Tới một người giết một người sao, ngươi cũng phải có năng lực đó mới được!"

Ngô Khôn tức giận.

Ông ta đã tính toán sai lầm, không nên để Trần Mộc vào hồ Huyền Hoàng rồi mới giết hắn, mà hẳn là giết hắn trước khi hắn tiến vào hồ Huyền Hoàng.


Tuy nhiên, lúc đó đại quân vẫn chưa tập trung đủ! Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn! "Tiểu bối, theo ta về Hình bộ chịu chết đi!"

Ngô Khôn hét lớn một tiếng, đột nhiên duỗi một tay ra, vào lúc này sức mạnh của cảnh giới Thần Tàng bùng nổ.

Linh lực ánh sáng bạc mạnh mẽ, ầm ầm mang theo khí thế bàng bạc như sấm sét, tập hợp thành một bàn tay sấm sét khổng lồ to mười trượng, tóm về phía cơ thể của Trần Mộc.

"Bị!"

Lâm Triều Ca ở một bên nhìn thấy điều này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, túm lấy cổ áo Trần Mộc và ném mạnh hắn về phía chân núi Linh Lung Thánh Sơn.

Sau đó, chỉ thấy năm ngón tay của ông tạo thành một nắm đấm, ngọn lửa linh lực áp đảo bao phủ cánh tay, đánh ra một quyền hung mãnh, với sức mạnh tương đương của cảnh giới Thần Tàng, va chạm mạnh mẽ với Ngô Khôn.

Đùng!

Tiếng nổ chấn động vang vọng, sóng xung kích của linh lực cuồn cuộn hình thành như sóng biển, cuồng nộ càn quét một cách bừa bãi về phía ngọn núi.

Cơ thể của đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thâm đều bị chấn động mạnh mẽ đẩy lùi ra xa bởi sóng xung kích dữ dội của linh lực.

"Ngô Khôn thì cứ để ta ngăn lại, các ngươi bảo vệ Trần Mộc rời đi!", Lâm Triêu Ca gầm lớn về phía đám người Lưu Thanh Hân.

Sắc mặt đám người Liễu Thanh Hân, Đàm Tùng đều trở nên nặng nề, sau đó bọn họ cắn răng, trịnh trọng nói: "Được, Lâm tiền bối, người phải cẩn thận!"

Nói xong, mấy người cùng nhau lao xuống núi!

"Giết, giế t chết Trân Mộc ngay tại chỗ, bất kỳ ai dám giúp đỡ cũng sẽ g iết chết không tha!", Ngô Khôn gầm lên.

Một cuộc chiến gió tanh mưa máu, đã bắt đầu!