Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 205: C205: Thật đúng là buồn cười




"Không sao, sau này ta càng phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nghiêm tướng quân, hy vọng tướng quân sẽ nhận lấy!", Tam hoàng tử cười nói.

Nghiêm Chung không còn né tránh nữa: "Cảm tạ điện hại"

Sau đó, ông ta cầm trường thương với ánh mắt rực lửa.

Tam hoàng tử khẽ mỉm cười, cây Giao Long Trọng Huyền Thương này được coi là ngọn thương đầu tiên của Ninh Quốc, được cất chứa bởi Thương Hội Thánh Long, Thương Hội Thánh Long chưa bao giờ có ý định bán nó, đây là do hắn ta đích thân đến làm một cuộc giao dịch với hội trưởng Ôn!

“Nghiêm Chung, khanh lui xuống đi, hãy nhớ kĩ, ngày mai dùng máu của thiếu niên kia rửa thương, sau đó mới tới Hạ phủ, hiểu chứ?”, lão hoàng đế nói.

Sắc mặt Nghiêm Chung hơi thay đổi, nhớ lại lời lão hoàng đế từng nói với mình, ông ta tức khắc gật đầu: “Tuân lệnh!”

Nói xong, Nghiêm Chung lui ra ngoài.

Trong ngự thư phòng, Tam hoàng tử cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu!

Thiếu niên? Trần Mộc?

Người đầu tiên mà hoàng đế muốn tiêu diệt lại là Trân Mộc?

Tam hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn lão hoàng đế: "Phụ hoàng, người định ra tay với Trần Mộc trước sao?"


“Phải!”, lão hoàng đế gật đầu.

“Vì sao?”

Tam hoàng tử kinh ngạc.

Hắn ta không rõ, một kẻ linh căn hỗn tạp thì sao trở thành mục tiêu đầu tiên trong cuộc huyết tẩy lần này. Truyện Hài Hước

"Tên nhóc này, khiến trẫm có chút bất an, hắn trưởng thành quá nhanh!"

“Trâm lo sau này con sẽ không áp chế được hắn!” Lão hoàng đế nói. “Con đường đường là người sở hữu linh căn Thái

Dương, phụ hoàng, người cảm thấy con không thể đè ép được hắn sao?”

Tam hoàng tử cảm thấy buồn cười!

Những lời nói này là sự xúc phạm lớn nhất đối với hắn tat

Chỉ cần hắn ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể nghiền nát Trần Mộc!


Sao hắn ta có thể không chế ngự được Trần Mộc!

"Tóm lại, chuyện này giao cho trâm, con không cần nhắc lại!", lão hoàng đế nghiêm mặt nói.

Tam hoàng tử im lặng.

Trước đây, phụ hoàng luôn rất hài lòng về hắn ta, thậm chí còn cho rằng hắn ta là thiên tài trăm năm hiếm gặp.

Thật đúng là buồn cười!

Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm, không nói thêm nữa, hắn ta ôm quyền, xoay người rời đi.

“Bệ hạ, tam hoàng tử có vẻ khá bất mãn!”. Trong bóng tối, một ông lão chậm rãi đi ra.

“Trâm biết, những năm qua thằng bé này quá thuận lợi, tung hô nó, người gia khen ngợi nó, nó đã quen với việc được người khác ngưỡng mộ!”, lão hoàng đế nói.

Ông ta có niềm tin vào con trai mình, nhưng ông ta sẽ không bao giờ cho phép xảy ra bất kì sai sót nào dù là nhỏ nhất!

"Ngài ấy sẽ đi giết Trân Mộc!", bóng đen tiếp tục nói.

"Cho nên, ngươi nhất định phải theo sát nó, nó có thể giết được Trần Mộc thì đó là điều tốt nhất, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi phải bảo vệ nó, nhất định không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi hiểu không?", hoàng đế nói.

“Vâng!”, bóng đen lui xuống.

Lão hoàng đế nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sát ý.

Ông ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào ở Ninh Quốc lấn át hoàng quyền!