Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 201: C201: Chạy thẳng thắp




"Mộc ca!"

Bỗng nhiên lúc này, không đợi Trần Mộc rời khỏi, đã nhìn thấy đoàn người Liêu Thanh Hân, Mục Thâm, Đàm Tùng, đi tới trước mặt, nhìn chằm chằm vào hắn.

Trần Mộc cũng nhìn về phía đoàn người Liễu Thanh Hân, Mục Thâm, tu luyện hai ngày nay, bọn họ hình như bị tra tấn rất thảm!

Dưới sự tấn công của dòng nước từ thác nước Hàn Đàm, làn da trên người bọn họ đã bị xé rách, tạo thành những vết sẹo.

Đương nhiên, chữa lành những vết sẹo này đối với luyện dược sư cũng không phải việc gì khó, nhưng dáng vẻ có chút thảm.

"Gần đây... có khỏe không?”, Trần Mộc xấu hổ cười.

"Ngươi thấy sao?", Liễu Thanh Hân thản nhiên nhìn hắn!

"Ha ha, tìm ta có việc gì sao?", Trần Mộc cười cười.

"Không có việc gì, chỉ là đột nhiên, rất muốn đánh chết ngươi!"


Rõ ràng là lời nói rất dữ dằn nhưng lại được nói ra một cách bình thản, lại có thêm một chút hàm ý chết chóc khiến người ta không rét mà run.

Cả người nàng ấy đã bị nước thấm ướt, nước từ trong miệng còn không ngừng tràn ra, nấc cụt, có quỷ mới biết

nàng ấy đã bị ngâm ngập cả người bao nhiêu lần rồi?

Không chỉ có hắn, Mục Thâm, Đàm Tùng không khác là bao.

"Liễu tỷ đừng đùa nữa, đang yên đang lành, động thủ cái gì chứt"

Trần Mộc ngượng ngùng cười. Bây giờ linh lực bên trong Linh Hải của hắn hoàn toàn thiếu hụt, nếu như phải đánh nhau, chắc chắn hắn sẽ bị đánh chết!

"Ngươi tự mình đánh hay chúng tôi giúp ngươi đánh?, Đàm Tùng hỏi.

"Ha ha..., Trần Mộc xấu hổ nở nụ cười: "Chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử đó..."

Nói xong, Trần Mộc không chút do dự, xoay người bỏ chạy.

Chạy thẳng thắp!

"G iết chết hắn! Tên khốn nạn, hại bà đây uống nhiều nước như vậy!", Liễu Thanh Hân hung dữ gầm nhẹ.

Đưa ra ý kiến tệ hại gì không biết, để cho mấy người bọn họ cùng nhau tu luyện, còn bản thân mình lại chạy!

Trần Mộc lần này không phải chỉ bán đứng một người, mà là bán đứng tất cả mọi người!

Một đám người đằng đằng sát khí cùng nhau vọt lên, trải qua một phen dây dưa, đến cuối cùng, Trần Mộc vẫn bị bắt được, đầu bị ấn vào suối băng Hàn Đàm.


Điều này làm cho hắn cũng lĩnh hội được cảm giác suýt bị sặc chết dưới suối băng, cho đến khi Trân Mộc suýt nữa tắt thở, lúc này mọi người mới bỏ qua cho hắn.

"Ta đã nói rồi, ngươi chơi như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết!"

Lâm Triều Ca đứng ở bên cạnh suối băng Hàn Đàm, nhìn Trần Mộc dựa vào một khối đá ngầm, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, không nhịn được lắc đầu tặc lưỡi: "Hà cớ chỉ tìm đường chết như vậy!"

Trần Mộc rất cạn lời, cũng rất ấm ức.

Rõ ràng là các ngươi muốn đi theo ta tu luyện, cái này liên quan gì đến ta?

Thế mà cũng có thể lấy ta ra đánh cho hả giận? Cục cưng muốn khóc! Đây chỉ là một trò hề nho nhỏ thôi!

Mà đám người Liễu Thanh Hân, Mục Thâm, mặc dù khá là ghim Trần Mộc, hễ gặp hắn một lần thì hận không thể đánh hắn một lần.

Nhưng mà, bọn họ không thể không thừa nhận, phương pháp tu luyện thối nát mà tên này nghĩ ra thật sự rất hữu dụng!

Thực lực lúc trước của đám người Liễu Thanh Hân, Mục Thâm, đa phần là dựa vào đan dược để tăng thực lực bản thân. Việc này cũng dẫn đến căn cơ của bọn họ không được ổn định như những người học võ khác.

Nhưng mà bây giờ, dùng kiểu phương pháp tu luyện này, bọn họ lại có thể hết lần này đến lần khác đột phá giới hạn chịu đựng của bản thân, hơn nữa, bọn họ còn có thể ép hết tất cả tác dụng của đan dược trong cơ thể bọn họ ra ngoài.


Bởi vậy, tuy rằng miệng của bọn họ lúc nào cũng mắng chửi Trần Mộc, nhưng ngày hôm sau, đám người Liễu Thanh Hân Mục Thâm vẫn đi đến thác nước Hàn Đàm tu luyện theo thường lệ, cũng không bao giờ chùn bước!

Mà bọn họ cũng phát hiện, sau hai ngày Trân Mộc đi ra ngoài quay về, hắn tu luyện cũng càng trở nên khắc khổ và cố gắng hơn nhiều.

Trần Mộc thêm cho mình hai trăm cân sắt đá, tu luyện vẫn cứ như đang chuẩn bị đi tìm đường chết.

Ngoài ra, ngay cả Trần Mộc vẫn luôn không uống đan dược, bỗng nhiên, cũng bắt đầu uống đan dược.

Hắn lấy hết hai viên thất phẩm đan dược và Hồng Kim Long Tủy Đan lúc trước lấy được trong di tàng của đại trưởng lão Thất Huyền Tông ra.

Cảnh tượng này khiến cho đám người Liễu Thanh Hân có chút kinh ngạc.

Trong lúc mơ hồ, bọn họ hình như cảm giác được, Trần Mộc như cố tình mà cũng như vô tình, định tăng cảnh giới của mình lên một cấp độ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi này!

Tên nhóc này, chuẩn bị chơi lớn sao?