Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 197: C197: Hoả càn thuẫn




Máu tươi phun ra như tắm. Phía sau là vô số yêu ma quỷ quái xuyên qual Hồi lâu sau, yêu ma quỷ quái mới bắt đầu tiêu tan.

Gã áo xanh chết trân tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn cảnh này, trong mắt là sự khó tin.

Gã ta đảm bảo mình không nhìn lầm, tên này hoàn toàn không phải kiếm tu.

Mà là Kiếm Đạo Tông Sư! Tên này là là Kiếm Đạo Tông Sư!

Một kiếm vừa rồi cũng không phải kiếm thế gì mà nó vượt qua cả kiếm thế - kiếm ý!

Kiếm ý là thứ lĩnh ngộ được từ trong vạn vật của Thiên Đạo, mang theo ý cảnh độc đáo, kiếm thế không thể sánh bằng.

Kiếm ý đi tới đâu, sức mạnh ý cảnh theo tới đó, phá huỷ toàn bộ chướng ngại vật.

Nhìn khắp Ninh Quốc, Kiếm Đạo Tông Sư có thể lĩnh ngộ kiếm ý không vượt quá 10!

Quan trọng nhất là gương mặt non nớt này của Trần Mộc...

“Ngươi không thể chỉ mới 17!” “Kiếm Đạo Tông Sư 17 tuổi!" “Ngươi đùa ta sao?”

Áo xanh rít lên.

Sự yêu nghiệt của Trần Mộc đã làm đảo lộn toàn bộ nhận thức của gã ta.

“Chưa gặp không có nghĩa là không tồn tại!”

Trân Mộc nắm chặt Thiên Tùng Vân Kiếm, hai chân khẽ run rẩy.

Tuy nhìn hắn oai phong thế như thật ra đã tới giới hạn của mình rồi!


Dùng thực lực Hoá Tượng tầng một thi triển kiếm ý chẳng khác nào một đứa trẻ cầm cái rìu to chém người.

Tiêu hao quá nhiều!

“Nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh thêm một kiếm, sau đó thì phải mau trốn thôi!”, Trần Mộc cắn răng.

Nếu có thể không dùng kiếm ý thì hắn cũng không muốn dùng tới.

Nhưng trận chiến kéo dài càng lâu thì sẽ càng nhiêu người chạy tới, vậy hắn sẽ gặp rắc rối lớn hơn.

Bùm!

Không còn thời gian lãng phí nữa, sức mạnh Ấn Thần bùng nổ, năng lượng cổ xưa mà huyền ảo khuếch tán từ dưới chân hắn, tiếp theo Trần Mộc biến mất!

Súc địa thành linh!

Chỉ trong tích tắc, Trần Mộc đã đứng trước mặt gã áo xanh, một kiếm xeẹt ngang.

Kiếm này nhanh tới tận cùng!

Vẫn là Nhất Kiếm Tinh Mang.

Cái khác là kiếm này mang theo kiếm y Cửu U. Yêu ma quỷ quái lại ùa ra!

“Hoả Càn Thuẫn!”

Áo xanh biến sắc, linh lực cũng phóng hết ra. Một cách tường lửa được dựng lên.

Xoet!


Kiếng mang như chẳng màng tấm thuẫn kia, nó đâm xuyên, thẳng qua cổ họng đối thủ.

Đầu người rơi xuống đất. Máu tươi phun ra.

Một kiếm này đã cắn ngược Trần Mộc, hắn cũng phun máu.

“Chỉ mới hai kiếm mà thôi!”

“Bà nó, cảnh giới tăng quá chậm đây mà, về phải bổ sung thôi!”, Trần Mộc tức giận mắng vài câu.

Tiếp theo, hắn xoay người chạy!

Lúc này hắn đã hết sức chiến đấu rồi.

Kiếm Vũ Các.

Trong một đại điện, Tiêu Thời Vũ ném mấy đầu người trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi.

Mấy đầu người này là của đám ám sát Trần Mộc trong Thanh Phương Lâu cùng với hai người trung niên trong hẻm kia.

Nhưng hiện tại tất cả đều đã chết.

“Họ là những đệ tử mà chúng ta cẩn thận bồi dưỡng, trước đó họ dẫm người của Đan Lau dưới chân mà giờ đã chết sạch!”

“Lần này vẫn chỉ có một mình Tr ần Mộc!”

“Các ngươi biết thế có nghĩa là gì không?”

Tiêu Thời Vũ lạnh lùng nói.

Mọi người im lặng.

Ngay cả Tần Như Nguyệt cũng nhíu chặt mày nhìn mấy cái đầu người, sắc mặt tệ hại.

Nghĩa là gì?

Nghĩa là Trần Mộc lại mạnh hơn chứ sao!