Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 192: C192: Thế ngươi cần gì




Trần Mộc nhìn nàng ta đầy khó hiểu. Chẳng lẽ hắn đưa quá ít? Đúng rồi, chắc nàng ta thấy tiền ít quá!

Trân Mộc lại móc năm trăm lượng ra, đặt trên bàn nói: “Một ngàn lượng chắc đủ rồi nhỡI”

Trần Mộc nói xong thì xoay người ra khỏi thuyền hoa, nhưng tia sáng lạnh loé lên trên thuyền, phóng về phía sau lưng hắn.

Trần Mộc nhẹ nhàng nhích thân một chút, hai ngón tay có linh lực quấn quanh kẹp lấy kiếm phong của đối phương.

Sau đó, hắn búng mạnh một cái, tiếng kiếm rung nhẹ nhàng vang lên. Kiếm phong kia lập tức bị hắn đánh văng ra.

Bước chân của thiếu nữ lảo đảo, lùi ra sau hai bước, khi nàng ta ngước mắt, gương mặt đã có chút trắng bệch, lạnh lẽo.


“Ngươi còn chuyện gì nữa?”, Trần Mộc nhíu mày hỏi.

“Ta không cần bạc!”. Cô gái lạnh lùng nói.

“Thế ngươi cần gì?”

“Huyết Kỳ Lân Cầu trong Dưỡng Âm Trì, ngươi đưa nó cho ta thì chúng ta coi như không ai nợ ai!”, cô gái nói.

Trân Mộc nghe thế thì trên mặt cũng lộ ra sự ngạc nhiên, hắn nheo mắt nhìn thẳng vào gương mặt của thiếu nữ mặc váy lụa màu tím nhạt kia: “Ngươi không phải cầm nữ, thế ngươi là ai?”

Chỉ có hắn và Ôn Chi Huyền biết Dương Âm Trì là gì khi đã từng bước vào Địa Cung thôi.

Ôn Chi Huyền không thể lộ tin ra bên ngoài, thế làm sao mà nàng ta biết được?

Điều này cũng chứng minh nàng ta không phải cầm nữ trên thuyền hoa này.

Thiếu nữ kia cũng không thèm giấu thân phận của mình, nàng ta gỡ khăn che mặt của mình xuống để lộ gương mặt quen thuộc.

“Là ngươi à?”, Trần Mộc nhìn thấy gương mặt này thì bất ngờ đến mức phải mở to mắt, để lộ cả sự ngạc nhiên trên mặt mình.

Cô gái này chẳng phải ai khác mà chính là đệ tử Thất Huyền Tông mà hắn đã quen biết ở Thánh Linh Sơn Mạch, tên Mạnh Vưu Tiên.


Trần Mộc cười trừ hỏi: “Đám người các ngươi cũng to gan thật, còn dám theo ta tới tận đây. Ngươi không sợ hoàng đế Ninh Quốc biết à?”

“Bọn ta chỉ cần giết ngươi rồi cướp thứ mà mình muốn, thần không biết quỷ không hay, đến cả hoàng đế Ninh Quốc cũng không giỏi đến mức có thể biết được mọi chuyện trong thiên hạ này!”, Mạnh Vưu Tiên cười lạnh nói.

Ngay sau đó, ánh mắt của nàng ta xuất hiện sát khí: “Ta có thể không tranh giành Ấn Thần với ngươi, nhưng ngươi phải đưa Huyết Kỳ Lân Cầu trong Dưỡng Âm Trì cho tai”

Trần Mộc lắc đầu: “Ngươi nói gì thế, ta đâu có biết nó là gì đâu!”

“Hừ!”, Mạnh Vưu Tiên cười lạnh, con ngươi chứa đầy linh vận nhìn hắn châm chọc: “Nếu ngươi đã lấy được di tàng của đại trưởng lão Thất Huyền Tông thì ta nghĩ ngươi đã từng bước vào Địa Cung rồi. Điều này cũng chứng minh ngươi có trong tay Dưỡng Âm Trì, máu của hai vạn bé gái thuần âm ngưng tụ ra Huyết Kỳ Lân Cầu này!”

“Ta chưa đến cái Địa Cung gì đó mà ngươi nói, còn Huyết Kỳ Lân Cầu gì đó ta cũng không biết!”, Trần Mộc lắc đầu chối bay chối biếng.

“Trần Mộc bớt giả ngu đi, ngươi đưa chúng cho ta. Chúng ta coi như hết nợ nhau, còn không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây dễ dàng!”, Mạnh Vưu Tiên lạnh lùng hừ lạnh nói.


Vù vù!

Chốc lát, Trần Mộc cảm giác được đột nhiên có thêm vài hơi thở mạnh mẽ xuất hiện ở gần thuyền hoa. Với lại những hơi thở này đều nằm ở cảnh giới Thông Thiên tầng thứ ba trở lên.

“Ấn Thần của ngươi chỉ có thể sử dụng trong thời gian nhất định, bây giờ với thực lực cảnh giới Hóa Thượng tầng thứ nhất, ngươi đấu không lại nhóm người bọn ta đâu!”, Mạnh Vưu Tiên lạnh lùng đe dọa.

“Thật sao? Nhưng nếu ta không muốn đấu với các ngươi thì sao!”. Khóe môi của Trần Mộc hơi cong lên nở nụ cười bí hiểm.

Mạnh Vưu Tiên lại nhớ ra thứ gì đó, vẻ mặt cũng hiện lên sự hoảng hốt. Cơ thể mềm mại của nàng ta lập tức nhào về trước.

Nhưng lúc này Trần Mộc đã vội vàng lui ra sau trước. Linh lực cũng bùng nổ, xé rách rèm châu của thuyền hoa, ẩn vào nước sông của Xuyên Hồ.