Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 151: C151: Đuổi theo




Không đợi mấy người kia có cơ hội phản ứng, sau khi gi ết chết tên cường tráng kia, Trần Mộc cười toe toét với Mạnh Vưu Tiên rồi bàn chân đạp mạnh một cái, thân hình như bóng ma, biến mất tại chỗ không dấu vết.

“Tên khốn đáng chết này!”

“Đuổi theo!”

Sắc mặt của Mạnh Vưu Tiên lập tức tối sầm lại, nàng ta thấp giọng hét lên.

Sức mạnh của tên này thật sự đã tăng vượt bậc!

Phải biết, thực lực của tên cường tráng vừa rồi đã đạt đến đỉnh cao của tầng thứ chín cảnh giới Hóa Tượng. truyện tiên hiệp hay

Nhưng vẫn không thể ngăn được hai chiêu của Trần Mộc, liền bị giết!

Với thực lực như vậy, trừ khi là người đạt được cảnh giới Thông Thiên, nếu không hắn sẽ là vô địch trong cảnh giới Hóa Tượng!


Tốc độ Trần Mộc cực nhanh, trong nháy mắt đã lao ra khỏi khu rừng.

Hắn có thể thấy được hai người nam của Thất Huyền Tông có thực lực yếu hơn chút, mà thiếu nữ tên Mạnh Vưu Tiên kia chính là cường giả trong cảnh giới Thông Thiên.

Tuy ba người này không mấy uy hiếp với Trần Mộc nhưng hắn cũng không muốn đánh nhau với họ quá nhiều.

Bởi vì bây giờ hắn vẫn là mục tiêu của tất cả kẻ thù, ai cũng đều nóng lòng tìm tới để đánh bại hản!

Một khi trận chiến bắt đầu, nếu đối thủ không thể bị gi ết chết trong thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều người mạnh hơn tới, đến lúc đó sẽ càng bị động.

“Không biết với Liễu Thanh Hân và Mục Thần thế nào rồi?” Trần Mộc tự hỏi.

Sau khi đánh tan đầu mối trận pháp trong Mê Chướng Cốc, sương mù xung quanh Mê Chướng Cốc tự nhiên tan biến, với sức mạnh của đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thần thì tất nhiên họ có thể tự trốn thoát.

Điều hẳn lo lăng là liệu những tên khốn b3nh hoạn của Kiếm Vũ Các có trút giận lên họ hay không?

“Trước tiên vẫn nên nghĩ cách tìm thấy họ trước! Miễn lại xảy ra chuyện gì!

Trong lòng Trần Mộc đưa ra quyết định!

Hắn vẫn nhớ tình cũ, không muốn Tôn Béo, Mục Thần cùng những người khác bị mình liên lụy!

Xoẹt.


Lúc này hắn bắt đầu tăng tốc, cơ thể như một ngôi sao. băng nhanh chóng xuyên qua khu rừng.

Ngay lúc hắn đang lao nhanh tới thì chợt nhận ra điều gì nên dừng lại trên một thân cây chắc nịch, cau mày.

Sau đó hẳn xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía khu rừng tối tăm phía sau.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp, đã theo tới đây rồi thì không cần phải trốn nữa!” Trần Mộc hướng người về phía khu rừng tối tăm, mỉm cười.

Trần Mộc vừa dứt lời, một thiếu nữ tuyệt sắc với cặp mắt hoa đào bước ra từ trong góc tối phía trước.

Cô cũng mặc áo đen nhưng lại không phải là Mạnh Vưu Tiên mà là Nhan Băng, thiếu nữ tuần thú sư vừa mới đánh nhau với hẳn trước đó.

“Ấn Thần đã được luyện chế trong cơ thể ta, ngươi đến muộn rồi!” Trân Mộc nói.

Gương mặt Nhan Băng không chút thay đổi, chỉ khế gật đầu: “Ta biết, nhưng chỉ cần ta giết ngươi, Ấn Thần lại có thể trở về trạng thái hạt giống, cũng như có thể tiếp tục làm việc cho tai"

Trần Mộc mím môi, nữ nhân cố chấp này thật là ngu xuẩn mất khôn!


Trần Mộc mím môi: "Nhưng ngươi biết một mình ngươi không thể giết ta. Cần gì phải vậy chứ? Mọi người hòa thuận kiếm sống không tốt sao?"

"Không!" Nhan Băng läc đầu kiên định: "Ta muốn lấy được Ấn Thần!"

"Nhưng Ấn Thần đã bị ta luyện chế rồi! Ngươi lại không thể giết ta!" Trần Mộc thở dài.

Nhan Băng không nói gì, bàn tay trắng mịn lấy một cây roi đỏ rực ra, ngọn lửa hung hãn bùng cháy trên roi, tản ra nhiệt độ kinh người.

Thấy vậy, Trần Mộc lắc đầu, hắn cũng lười nói nhảm với nàng ta. Nữ nhân cố chấp này, dù có nói lý với nàng ta thì cũng giống như đàn gảy tai trâu mà thôi!

Xoẹt.

Trong phút chốc, Trần Mộc lao ra như con báo, năm ngón tay tạo thành nắm đấm, vảy rồng bao bọc cánh tay, mang theo một luồng gió hung dữ bén nhọn, một quyền mạnh mẽ đánh tới.