Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 149: C149: Tên khốn kiếp kia trốn đi đâu rồi




Bởi vì nhìn từ góc độ của người tu luyện, vũ trụ là nơi ở của thần minh.

Thần vực có ba nghìn vị diện. Thực tế thì làm gì chỉ có ba nghìn vị diện, mà là có rất nhiều, nhiều không đếm hết vị diện.

Cho dù là cảnh giới Hư Thần cao nhất vị diện, thì cũng chỉ là một cảnh giới trong thần vực mà thôi.

Với thực lực hiện giờ của Trần Mộc, căn bản là không có. tư cách bước chân lên thần vực, huống chỉ là lĩnh ngộ lực lượng “đạo”.

May mà Trần Mộc có thể giữ vững bản tâm, kịp thời rút khỏi ý cảnh dạo chơi hư vô.

Giờ phút này, Trần Mộc cũng phát hiện viên hạt giống màu xám trong lòng bàn tay hắn đã không còn ánh sáng.

Mà trong cơ thể hắn, dường như có thêm một loại lực. lượng thần bí nào đó.

Trần Mộc nhắm mắt lại, đôi tay thay đổi từng cái ấn quyết cổ xưa. Sau đó, hẳn chợt đánh một chưởng xuống đất.

“Lấy thân nhập đại địa, hội tụ linh hồn đại địa, hấp thu!”

Khi tiếng lẩm bẩm vang lên, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, một loại năng lượng thần bí màu xám dần dần trồi lên khỏi mặt đất, tụ thành một quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay Trần Mộc.

“Thành công! Ấn Thần đã được gieo trong cơ thể tai”


Trần Mộc rất vui mừng khi thấy quả cầu ánh sáng kia. Cái loại năng lực thần bí hấp thu lực lượng trên mặt đất chính là một trong những năng lực của Ấn Thần mặt đất.

Chỉ có người trong cơ thể có pháp tắc mặt đất mới có được loại năng lực trên. Mà bây giờ, Trần Mộc lại có thể làm được tất cả.

Lúc này, ngoại trừ lực lượng thần bí có thể điều khiển lực lượng mặt đất ra, thì Trân Mộc còn phát hiện tứ chỉ mình trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, tựa như là đã trải qua một trận rèn luyện chưa từng có, lực lượng sôi trào, sức mạnh cực lớn.

“Còn đột phá cảnh giới Hóa Tượng nữa!” Trần Mộc vui vẻ.

“Tìm cho ta! Nhất định phải tìm ra hẳn cho ta! Tuyệt đối không được bỏ qua một chỗ nào!”

Lúc này, bên ngoài sơn động đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo.

Sau đó là tiếng bước chân dồn dập đồng thời truyền vào tai Trần Mộc.

Hản biết thế nào cũng sẽ có người tìm được chỗ này. Có điều không sao cả, hiện giờ hắn đã luyện hóa thành công Ấn Thần, hăn không định tiếp tục ở lại trong sơn động, vậy nên cứ nghênh ngang đi ra ngoài.

Bên ngoài, vài tên thanh niên mặc đồng phục học phủ Vân Hải đang cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách.

“Tên khốn kiếp kia trốn đi đâu rồi?”

Thanh niên dẫn đầu là một người đàn ông đẹp trai. Hắn ta căn răng, cực kì giận dữ nói.

Nếu hắn ta có thể đạt được truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông thì hẳn ta nhất định sẽ đạp đám người Hoäc Huyền Vũ Tân Như Nguyệt xuống dưới chân.

“Nghe nói ngươi đang tìm ta hả?” Trần Mộc từ từ đi ra dưới ánh mặt trời, cười nhạt hỏi.

“Trần... Trần Mộc!”

Nghe thấy tiếng nói, đám người đang tìm người ngẩng phắt đầu lên, sau đó cả đám đều lộ ra vẻ mặt cực kì hoảng sợ.

Còn tên thanh niên dẫn đầu thì sắc mặt dần trở nên dữ tợn sau cơn ngạc nhiên: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi...”

Bịch!


Lúc hẳn ta còn chưa nói xong, Trần Mộc đã vọt lên trên, cơ thể lao nhanh như mãnh hổ xuống núi, chỉ mới một lát đã vọt tới trước mặt hẳn ta, đá ra một chân, đầu hẳn ta bay ra ngoài giống như viên tú cầu.

“Có từng nghe nói vai ác chết do nói nhiều chưa?” Trần Mộc nói đùa.

Sau đó, hắn quay người nhìn về phía đám người đang tìm kiếm hẳn ở khắp nơi.



Khi thấy Trần Mộc chỉ dùng một chiêu là đã đánh chết học trưởng, bọn họ lập tức lộ ra vẻ mặt cực kì hoảng sợ.

Thăng nhãi này trở nên mạnh như thế từ lúc nào vậy?

Học trưởng bọn họ đã đạt tới tầng thứ tám cảnh giới Hóa. Tượng rồi đấy!

Vậy mà ngay cả một chiêu của đối phương cũng không đỡ được!

“Ha ha, làm phiền làm phiền rồi!” “Tạm biệt!”

Đám người không hề có suy nghĩ đánh nhau, chỉ nợ nụ cười chịu thua rồi đột nhiên chạy như điên ra phía sau.

Tên sát thần kia lại mạnh hơn rồi!

“Đã tới đây rồi sao không ở lại chơi với ta?” Trần Mộc cười nói.

Sau đó, hắn đột nhiên vọt lên.


Chỉ với vài quyền cơ bản, những người còn lại đều bị Trần Mộc đấm chết.

Đối với Trần Mộc đã đột phá cảnh giới Hóa Tượng, thì những kẻ cùng cảnh giới đều không có bất cứ sự uy hiếp nào cả.

Chỉ là khi Trần Mộc đánh chết mọi người ở đây, định bỏ đi ra ngoài, thì một giọng cười nữ đột nhiên truyền đến từ một góc tối tăm trong rừng rậm.

“Lợi hại! Vài tên đệ tử thiên tài học phủ Vân Hải đều bị ụ mấy quyền của ngươi đấm chết. Đúng là yêu nghiệt mà

Trần Mộc nhìn sang thì thấy có ba người trẻ tuổi đi ra từ trong khu rừng Hắc Ám.

Bọn họ mặc đồ đen, trông như là cùng đến từ một thế lực thần bí.

“Thời tiết nóng thế này mà còn mặc đồ đen. Các ngươi đang giả làm anh hùng gì đó hả?”

“Có giỏi thì hãy báo tên đi!” Trần Mộc cau mày, quát lạnh.

“Đệ tử Thất Huyền tông, Mạnh Vưu Tiên!”

Người mặc đồ đen dẫn đầu cười nhạt, gỡ mũ choàng đen xuống, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.