Giọng nói mạnh mẽ dứt khoát tràn đầy khí thế của Hạ Chỉ Lan vang vọng khắp khu rừng.
Hạ Chỉ Lan sinh ra trong phủ tướng quân, từ nhỏ đã đi theo phụ thân và ông nội lên chiến trường, giết vô số kẻ địch.
Nàng từng chỉ một mình một kiếm đối mặt vạn quân địch cũng không hề sợ hãi lùi bước, huống chỉ là hiện giờ chỉ đối mặt với người trẻ tuổi cùng thế hệ.
Tuy rằng mỗi một người trong bọn họ đều mạnh hơn ky binh của quân địch rất nhiều, nhưng mà trong lòng nàng lại không có một chút dao động.
Nàng tham gia đại hội Linh Lung chính là vì làm một cây thương chản kẻ địch cho Trần Mộc!
Lời nói của Hạ Chỉ Lan lập tức làm säc mặt mọi người đều trở nên âm trầm.
Hoäc Huyền Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc Trần Mộc đã cho Hạ phủ các ngươi lợi ích gì mà khiến cho Hạ phủ các ngươi che chở hẳn đến mức này hả?”
“Chuyện này không liên quan đến Kiếm Vũ Các các ngươi!” Hạ Chỉ Lan lạnh lùng nói.
“Tốt! Tốt läm!” Hoäc Huyền Vũ cản chặt răng, nói hai chữ tốt liên tục, trên trán thậm chí còn hiện lên vài sợi gân xanh: “Ngươi thật sự cho răng bọn ta không dám giết ngươi sao? Ở đây là đại hội tranh đoạt hồ Linh Lung Huyền Hoàng! Kể từ khoảnh khắc bắt đầu tham gia đại hội, bọn ta đều sẽ không để ý tới bối cảnh, sống chết có số cả thôi.”
“Vậy lên đi! Ai sợ ai chứ!”
Hạ Chỉ Lan cũng là một người cứng đầu, không hề sợ sự uy hiếp của đối phương, tay cầm chiến thương Hỏa Liên, dũng cảm như thần tiên hạ phàm.
“Đúng là bọn ta không gây chuyện nổi với Hạ phủ của ngươi. Có điều, chỉ dựa vào một mình ngươi không thể ngăn cản được một đám người bọn ta. Ta không tin ngươi có thể một tay che trời tại núi Thánh Linh”
Hoäc Huyền Vũ nói vói giọng điệu dữ tợn: “Nghe đây, g iết chết Trần Mộc là sẽ đạt được tất cả truyền thừa trên người hắn!”
“Giết!!!"
Khi một chữ cuối cùng tràn đầy sát khí được thốt ra từ kẽ răng của hắn ta, tất cả mọi người ở hiện trường đều đỏ mắt lên, trong lòng dấy lên cảm xúc tham lam thèm thuồng.
Hạ phủ rất mạnh, Hạ Chỉ Lan cũng rất mạnh!
Nhưng mà truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền Tông càng có sức hấp dẫn hơn nữa!
Đó chính là truyền thừa cất giấu biết bao nhiêu đan dược thất phẩm và công pháp võ học cực phẩm. Có được truyền thừa chẳng khác nào một bước lên trời.
Vậy nên, không một ai dừng bước lại, bọn họ chỉ biết dốc sức làm một trận.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều lao lên phía trước, mặc kệ đường ranh giới do Hạ Chỉ Lan vạch ra, cứ ngang nhiên mà bước qua.
“Khốn kiếp, đi chết cho ta!” Một nữ đệ tử trong Kiếm Vũ Các dẫn đầu xông lên chém một kiếm về phía đầu Hạ Chỉ Lan, kiếm thế ngập trời, kiếm khí tựa như một cây búa khổng lồ xé toạc bầu trời đầy sao lao thẳng xuống.
Thân thương như rồng xuyên thủng bầu trời, linh lực cực kì cuồng bạo tàn sát bừa bãi, mũi thương nhằm về phía nữ đệ tử xông lên trước nhất.
Xoát!
Một tiếng đâm trúng vang lên, tên nữ đệ tử nói năng vô lễ kia đã bị đâm trúng đầu trước khi ánh kiếm rơi xuống người Hạ Chỉ Lan.
Máu tươi phún ra tựa như cơn mưa máu rơi xuống từ bầu trời.
Hạ Chỉ Lan dẫm chân trên mặt đất, cả người dính đây máu tươi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết tháng chín. Cứ hễ đối mặt với ánh mắt của nàng, những người trẻ tuổi lúc ban đầu tràn đầy ý chí chiến đấu, bây giờ đều bị dọa giật mình.
Có điều, sự đe dọa của nàng không thể làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi.
Rất nhanh sau đó, bên trong cuộc hỗn chiến, một người áo đen lặng lẽ đi tới phía sau lưng Hạ Chỉ Lan rồi giơ hai ống tay áo lên.
Vút!
Hai ánh màu đen bay vụt ra!
Đó là hai mũi tên nhỏ sắc bén!
Có điều, hẳn vẫn còn xem nhẹ thực lực của Hạ Chỉ Lan.
Linh lực lửa đỏ quanh người Hạ Chỉ Lan đột nhiên bùng nổ. Dưới sự bảo vệ của linh lực, hai tiếng leng keng vang lên, hai mũi tên sắc bén kia bị linh lực chặn lại rồi rơi xuống mặt đất.
Sau đó, thân thể Hạ Chỉ Lan chợt lóe lên, biến mất ngay tại
chỗ. Chờ đến khi người áo đen phản ứng lại, hẳn ta đã bị một chân đá lăn ra ngoài, nện lên một gốc gây trăm năm tươi tốt ở phía sau.
Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cực kì bất ngờ.