Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 4: Mị Hoặc




"Đa tạ lão sư quan tâm, cuộc thí luyện không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Không có việc gì là tốt rồi, ta còn lo lắng ngươi trong lúc thí luyện lại ngủ hay lại làm một chút chuyện kỳ quái ở trong mộng. Ở sơn mạch không phải ở trong lớp, một khi ngươi ngủ thì bất kỳ một con yêu thú nào cũng có thể giết ngươi."

Tịch Thiên Dạ đã thích ngủ mà lại còn rất hay nằm mơ. Ở trong mộng cảnh thì hắn thấy mình rất lợi hại.

Ở trong mộng hắn thấy mình có cảnh giới thánh cảnh, đại chiến ba trăm hiệp ở Đỉnh Thần Sơn.

Mơ thấy mình là một đời Đại Đế, sai khiến cả Thiên Địa.

Thậm chí có lúc mơ thấy mình là Tổ Thần, đứng ở đỉnh của thế giới.

Dựa theo các chuyện Tịch Thiên Dạ kể lại trong mộng cảnh thì các bạn học đều cười hắn mơ mộng hão huyền, muốn trở thành cường giả tuyệt thế đến mức phát điên rồi.

Bất quá, U Lan Tư đối với mộng cảnh của Tịch Thiên Dạ cảm thấy rất hứng thú, mỗi lần hắn mơ đều lôi hắn lại hỏi thăm rõ ràng.

"U lão sư, lần lịch luyện này rất mệt nhọc, nếu như không có vấn đề gì khác, ta liền đi về nghỉ ngơi trước." Tịch Thiên Dạ nói.

U Lan Tư nghe vậy thì hơi sững sờ, có chút ngạc nhiên liếc mắt đánh giá Tịch Thiên Dạ lại cẩn thận, nàng kinh ngạc phát hiện, Tịch Thiên Dạ nhìn thẳng vào con mắt của nàng, thế mà bình tĩnh như nước, không có một chút gợn sóng.

Đây tuyệt đối không phải ánh mắt mà một tên thiếu niên nhìn nàng, mặc dù trước kia Tịch Thiên Dạ rất quen thuộc với nàng nhưng khi ở chung một chỗ thì khí huyết vẫn sôi trào, không dám nhìn nàng quá lâu.

Nhưng bây giờ, Tịch Thiên Dạ lại bình tĩnh vô cùng, không có một gợn sóng nào, đây chắc chắn không phải ngụy trang, không có một người trẻ tuổi nào trước mặt nàng lại có thể ngụy trang được đến như thế.

"Tịch Thiên Dạ đồng học, lần lịch luyện này, hình như khiến ngươi biến hóa rất lớn, có phải là có thu hoạch gì đúng không?"

U Lan Tư cẩn thận nhìn Tịch Thiên Dạ, nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra má lúm đồng tiền tuyệt mỹ khiến cho Thiên Địa phải thất sắc.

Loại tuyệt thế vưu vật giống như U Lan Tư, cho dù mỉm cười tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.

Tịch Thiên Dạ phát giác ra được rằng U Lan Tư đã cảm thấy sự biến đổi của hắn.

Thậm chí cố ý sử dụng một chút thủ đoạn mị hoặc để dò xét hắn, nếu là người khác sẽ giả vờ diễn kịch nhưng Tịch Thiên Dạ lại khinh thường như thế, đường đường là Tiên Đế chuyển thế, tại sao lại phải diễn kịch với người khác.

"Quả nhiên biến hóa rất lớn!"

Đôi mắt của U Lan Tư càng lúc càng sáng ngời, lúc này nàng rốt cục xác định, Tịch Thiên Dạ chắc chắn đã phát sinh một chuyện gì đó, nếu không tâm tính sẽ không biến hóa lớn đến như vậy.

Tịch Thiên Dạ nhìn người nữ nhân trước mặt này, đúng là một mỹ nữ tuyệt thế.

Bất quá, hắn là Thiên Dạ Tiên Đế, nữ nhân nào mà hắn chưa từng gặp qua, trong thiên địa vô số mỹ nhân, lấy địa vị của hắn thì muốn nữ nhân xinh đẹp thì dễ như trở bàn tay, sao có thể để U Lan Tư mị hoặc được.

Trong đầu Tịch Thiên Dạ lúc này có rất nhiều trí nhớ đang thức tỉnh, đối với tình huống hiện tại của mình cũng đại khái hiểu rõ một chút. Tên của hắn ở thế giới này cũng là Tịch Thiên Dạ, là con cháu của danh môn thế gia lô hề quận Tịch gia.

Bất quá, hắn ở Tịch gia không được chào đón, thậm chí một mực bị xa lánh.

Bởi vì hắn không phải thành viên của dòng chính, mà cha hắn lại mất sớm, trong nhà vô chủ, hắn cùng mẫu thân nương tựa nhau mà sống lại không có của cải gì lớn, hiển nhiên là không có địa vị gì ở Tịch Gia.

Nguyên bản, năm hắn mười tuổi, dựa vào thiên phú trác tuyệt thi vào một trong năm học lớn nhất Lăng Tây quốc, Học Viện Trường Thương.

Chỉ cần tốt nghiệp ở Học Viện Trường Thương thì sẽ là nhân tài trụ cột của quốc gia, cho dù là Tịch gia cũng sẽ coi trọng.

Mẹ bằng con quý*, địa vị của hai mẹ con ở Tịch gia mặc dù không cao, nhưng cũng không có một ai khi dễ.

(* câu này là thành ngữ ở trung quốc, ta không am hiểu cho lắm túm cái váy lại là con quý là mẹ lên theo...)

Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn.

Tịch Thiên Dạ nhập học ở Học Viện Trường Thương không lâu thì mắc phải chứng ham ngủ quỷ dị, có đôi khi thân thể không thể khống chế mà đi vào giấc ngủ, một khi ngủ là ngủ cả ngày.

Kể từ đó, hắn căn bản là không có cách tập trung học tập, ở Học Viện Trường Thương cơ hồ đều là ngủ.

Nếu như U Lan Tư không che chở cho hắn thì hắn sợ là đã bị Học Viện Trường Thương đuổi từ lâu.

"Một thể song Hồn, cũng là hiếm thấy!"

Tịch Thiên Dạ đã triệt để thức tỉnh, đối tại mình bây giờ tình huống, tự nhiên rất nhanh liền rõ như lòng bàn tay.

Nói đến chuyện tại sao khi hắn chuyển thế lại không có lập tức thức tỉnh trí nhớ thì chuyện đó có quan hệ rất lớn đến thể chất.

Bởi vì trong người hắn có hai cái linh hồn.

Một cái chính là thần hồn Tiên Đế của hắn xuyên qua vô tận thời gian lưu vực nhập vào

Một linh hồn khác là Tu sĩ bản địa, không biết dùng biện pháp gì mà cũng chuyển thế trùng sinh.

Trùng hợp chính là, hai người chuyển thế đều nhập vào một cơ thể.

Mà tên tu sĩ bản địa kia cũng tên Tịch Thiên Dạ, những người ở hành tinh này gọi hắn là Thiên Dạ Thánh Tổ.

Một núi không thể chứa hai hổ, hai cái linh hồn cùng xuất hiện bên trong một cơ thể tất nhiên sẽ có mâu thuẫn.

Thời điểm Tịch Thiên Dạ vừa ra đời thì hai cái linh hồn lại tranh đấu, vì sự tranh đấu Thiên Dạ Tiên Đế cùng với vị Thiên Dạ Thánh Tổ kia nên trí nhớ cũng không có lập tức thức tỉnh.

Thân thể của Tịch Thiên Dạ thì dựa theo quỹ tích vốn có mà trưởng thành, mãi đến năm hắn mười tuổi, hai cái chủ Hồn tranh đấu dần dần tới giai đoạn gay cấn, thân thể cũng vì vậy mà mắc phải cái chứng ham ngủ.

Kỳ thật cái chứng ham ngủ ấy, chỉ là một loại phương thức bảo hộ bản thân của chủ thể.

Hồn Hải trong trạng thái ngủ say so với lúc bình thường sẽ vững chải hơn rất nhiều, như thế mới có thể chịu đựng được sự tranh đấu của hai linh hồn lớn mạnh.

Ngay cả những cái mộng cảnh kia, trên thực tế thì toàn bộ đều là sự tình chân thực đã phát sinh qua của một đời vị Thiên Dạ Thánh Tổ đã trải qua. Còn trí nhớ của Tịch Thiên Dạ Tiên Đế thì chưa bao giờ xuất hiện ở trong mộng cảnh. Dù sao cũng là một đời Tiên Đế chí cao, pháp lực Thông Thiên, gần như chính là "đạo", dù cho Chí Cao Quy Tắc đều không thể thấy được cuộc đời của hắn, huống chi chỉ là người phàm.

Trí nhớ của hắn, so thiên cơ đều cao hơn một bậc.

Bởi vì như thế, dù cho thần hồn của Thiên Dạ Tiên Đế chỉ là cấp độ kim đan cảnh, cấp độ thần hồn của Thiên Dạ Thánh tổ xa xa cao hơn, nhưng hai cái linh hồn chiến đấu cuối cùng thần hồn của Thiên Dạ Tiên Đế chiến thắng, chiếm cứ quyền làm chủ cơ thể.

Bất quá, thần hồn của Thiên Dạ Thánh Tổ cũng không có biến mất, mà là dung nhập vào bên trong thần hồn của Thiên Dạ Tiên Đế khiến cho Thiên Dạ Tiên Đế có thêm một ít trí nhớ, như sống hơn hai đời người.

"Lần chuyển thế này, thật sự có nhiều chuyện bất ngờ." Tịch Thiên Dạ cảm thán nói.

Nhưng bất kể như thế nào thì hắn vẫn thành công chuyển thế, chỉ là nhiều thêm một đời trí nhớ mà thôi, đối với người sống qua không biết bao nhiêu cái đại vũ trụ kỷ nguyên mà nói, cơ bản không có ảnh hưởng gì mấy.

Tiên Đế tu luyện, một giấc chiêm bao ba ngàn thế, không biết đã trải qua biết bao nhiêu kiếp nạn mới đi đến một bước này, đừng nói là nhiều hơn một đời trí nhớ, cho dù nhiều một vạn đời trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

"Tịch Thiên Dạ đồng học, trước kia ngươi không phải như thế a, tại sao lại không hôn lão sư a.”

U Lan Tư làm ra vẻ u oán nhìn Tịch Thiên Dạ, tiến lên ôm cánh tay của Tịch Thiên Dạ, cái ánh mắt u oán kia sợ là ngay cả sắt thép cũng tan chảy, thế gian không có mấy người đàn ông có thể thừa nhận được ánh mắt dụ hoặc này.

Từ khi lịch luyện trở về, Tịch Thiên Dạ đối xử đầy lạnh lẽo với lão sư xinh đẹp này, thái độ so với lúc trước quả là chuyển biến một trăm tám mươi độ. Trong lòng U Lan Tư tất nhiên không phục, chẳng lẽ mình trong mắt hắn chút lực hấp dẫn cũng không có sao?

"U lão sư, ngươi vẫn là người lão sư mà ta một mực kính yêu. Bất quá, ta hiện tại có một ít chuyện riêng cần phải xử lý, cũng không cần ngươi giúp."

Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn U Lan Tư thật sâu, sau khi hắn thức tỉnh trí nhớ, hắn ý thức được được rằng nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài. Những năm này U Lan Tư một mực chiếu cố hắn, nhiều khi không có bất kỳ lý do gì lại ủng hộ vô điều kiện, thật là tốt đến mức không bình thường.

Kiếp này thì Tịch Thiên Dạ đối với U Lan Tư hình như là không có quan hệ gì, trước lúc chưa gặp nhau ở học viện thì cũng chỉ là người xa lạ mà thôi, nàng không có lý do gì để đối xử với mình không giống bình thường như thế.

Mà dựa theo một chút chi tiết trên để phán, hắn hoài nghi, U Lan Tư biết một chút chuyện gì đó.

Cho nên hiện tại còn chưa biết rõ chân tướng trước đó, hắn cũng không định thân cận quá đối với nàng, dù cho hắn thấy trên người U Lan Tư không có một chút ác ý nào. Dù sao thì bây giờ hắn không phải là tiên đế chí cao nữa, bây giờ hắn chỉ có thể bắt đầu làm lại từ đầu.

Là một thiếu niên thông thường thì rất nhiều người trên thế giới có thể giết hắn, tại cảm giác nguy hiểm trước mắt thì cho dù là Tiên Đế cũng phải cẩn thận.

Tịch Thiên Dạ xoay người rời đi, hiện tại hắn nhất định tăng thực lực của mình lên cao, chỉ khi nắm giữ được thực lực tuyệt đối thì mới có thể sống yên ổn ở bất cứ một nơi nào.

"Hừ, có gì đặc biệt hơn người." Giọng của U Lan Tư có chút kiều mị vang lên.

Nếu có người trông thấy một cảnh này thì chắc chắn sẽ há hốc mồm lên. Bởi vì chưa ai từng thấy U Lan Tư có biểu cảm như thiếu nữ thế này, đừng nói là thấy, chỉ sợ là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nàng nhìn bóng lưng của Tịch Thiên Dạ rất lâu, mãi đến khi Tịch Thiên Dạ biến mất khỏi tầm mắt thì mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong nháy mắt đó thì trong mắt nàng phức tạp đến cực điểm.

Chẳng biết lúc nào mà con mắt của nàng đã ửng hồng, một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống.

"Ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi, uy danh hiển hách Thiên Dạ Thánh Tổ!"

"Thế nhưng tại sao ngươi lại không nhìn ta một lần, xưa nay ngươi rất phong lưu, chẳng lẽ trọng sinh một lần đã chuyển biến tính tình rồi ư?"

"Chắc do ánh mắt của ngươi rất cao, còn ta thì lại che giấu dung nhan, chắc sẽ khó lòng mà lọt vào mắt xanh của ngươi.”

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên Tập: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc