Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 29: Rung Động




Lão giả một hơi nói rất nhiều, nhưng ngữ khí càng ngày càng suy yếu, đương nhiên cũng càng nói càng tức giận.

- Tịch Diệt Kiếm?

Hứa Vô Chu nghi hoặc.

- Tịch Diệt Kiếm lạc ấn sâu trong linh hồn ngươi, ngươi trong một ý niệm có thể vận dụng, ngươi lại không chú ý, lão phu cũng muốn đánh chết ngươi a.

Lão giả tức giận kêu gào.

Giao lưu trong linh hồn chỉ là chớp mắt, Hứa Vô Chu nguyên bản còn muốn tinh tế cảm nhận một chút, nhưng lại phát giác được khí thế của ba người kia áp bách tới lần nữa.

- Đồng loạt ra tay, gϊếŧ hắn!

Lão đại quát, trong mắt hắn chớp động lên sát ý, huyết khí ở trong cơ thể xen lẫn tạo thành một minh văn, minh văn điệp gia chín lần.

Hai người khác cũng thi triển võ kỹ giống nhau, cùng một chỗ thẳng hướng Hứa Vô Chu.

Ba cường giả Hậu Thiên thất trọng đồng thời vận dụng võ kỹ, giờ khắc này sóng xung kích cuồng bạo quét sạch mọi thứ, đá xanh trên mặt đường không ngừng nứt toác, nơi bọn họ đi qua, đá xanh nát vụn thành bụi phấn.

Trường đao huyết quang cuồn cuộn, mang theo sát ý cuồng bạo muốn triệt để chém gϊếŧ Hứa Vô Chu.

Vũ Phong đứng lên, Hứa Vô Chu ngay cả một người cũng chống đỡ khó khăn, không có khả năng chống đỡ được một kích hợp lực của ba người, hắn chuẩn bị từ trên lầu các lao xuống cứu Hứa Vô Chu.

- Chờ một chút!

Đại Yêu Yêu lại nói.

- Đợi thêm chút nữa hắn sẽ chết!

Vũ Phong nói thầm, muốn nhảy xuống. Ma Nữ này từ trước đến nay gϊếŧ người như ngóe, có lẽ nàng cảm thấy Hứa Vô Chu chết thì chết, bất quá tiểu tử này rất hợp tính của hắn, còn giúp hắn giải độc, Vũ Phong cảm thấy nên cứu.

Chỉ là Vũ Phong còn chưa kịp nhảy xuống, liền thấy kiếm trong tay Hứa Vô Chu run rẩy kịch liệt, một cỗ kiếm ý lạnh thấu xương từ trong kiếm lao ra.

Toàn bộ thiên địa ở thời điểm kiếm ý lao ra bỗng nhiên ngưng lại, khí tức rét lạnh để nhiệt độ bốn phía giảm mạnh xuống.

- Thật đúng là kiếm ý!

Đại Yêu Yêu mắt sáng rực nhìn Hứa Vô Chu, cỗ kiếm ý này rất cường đại.

- Hắn ở Hậu Thiên cảnh liền ngộ ra kiếm ý?

Vũ Phong giật mình, thiên phú như vậy có thể xếp vào hàng ngũ thiên tài.

Bất quá mặc dù kiếm ý có thể giúp hắn tăng mấy phần thực lực, ngăn trở một người không thành vấn đề, nhưng ba người liên thủ hắn vẫn hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Ngươi lại nhìn!

Đại Yêu Yêu chỉ xuống dưới đường cái.

Vũ Phong nhìn sang, sau đó thân thể hắn đứng thẳng lên, hắn nhìn khí huyết trong cơ thể Hứa Vô Chu điên cuồng tiến ra, ở trong tay hắn ngưng kết thành từng hoa văn, cuối cùng tạo thành minh văn.

Minh văn rất phức tạp, kiếm ý lần nữa tăng vọt mấy lần.

- Võ kỹ này vượt qua tam phẩm.

Vũ Phong nói.

Đại Yêu Yêu gật đầu, cảm nhận được khí thế Hứa Vô Chu đang tăng lên. Võ kỹ tam phẩm đã rất mạnh mẽ, tối thiểu có thể nghênh chiến ba người này.

Thế nhưng sau một khắc, cặp chân trơn bóng đẹp đẽ của Đại Yêu Yêu đứng thẳng lên, đôi mắt đẹp bắn ra tinh quang nhìn chằm chặp Hứa Vô Chu.

Trên đường cái, tâm thần của Hứa Vô Chu xâm nhập linh hồn, tâm niệm vừa động, kiếm ý liền bộc phát ra, đồng thời một thức của Tịch Diệt Kiếm tùy tâm thi triển.

Giờ khắc này, Hứa Vô Chu cảm giác huyết khí trong cơ thể điên cuồng bị rút ra, loại rút ra này giống như máy bơm. Huyết khí bị rút ra chớp mắt kết thành hoa văn, từng hoa văn giao thoa, tạo thành một đạo minh văn.

Minh văn chỉ có một đạo, nhưng minh văn này vô cùng phức tạp, không biết có bao nhiêu văn tuyến tạo thành, huyền diệu đến cực điểm.

Đạo minh văn này đem huyết khí toàn thân Hứa Vô Chu hoàn toàn rút sạch. Hiện lên cùng kiếm trong tay Hứa Vô Chu giao hòa cùng một chỗ.

Trong sát na giữa thiên địa hết thảy mọi thứ đều ảm đạm vô quang, cho dù trăng trên trời đang chiếu sáng thì giờ phút này cũng phảng phất như biến mất.

Lấy Hứa Vô Chu làm trung tâm, xung quanh chỉ có kiếm ý. Mà theo cỗ kiếm ý này rung động, giữa thiên địa xuất hiện một cỗ ẩm ướt, có cuồng phong gào thét mà đến

Có mưa từ không trung xuất hiện, mưa gió đầy trời.

- Tịch Diệt Kiếm... Kinh Vũ Đoạn Cổ Nhạc!

Hứa Vô Chu vô ý thức hô lên câu nói này, lời nói rơi xuống. Thiên địa run rẩy kịch liệt, giờ phút này kiếm của hắn quang mang phóng đại, một kiếm ra mang theo mưa to gió lớn, trực tiếp chém về phía ba người.

Hết thảy phát sinh ở trong chớp mắt.

Ba người biến sắc, phát giác được dị trạng liền muốn rút đi, nhưng trước đó bọn hắn quá muốn gϊếŧ Hứa Vô Chu, nên đều toàn lực xuất thủ, căn bản không thể nào rút kịp.

Trường kiếm chém tới, mưa gió giữa thiên địa phảng phất như đều ngưng tụ ở trên thân kiếm.

Một kiếm ra, mưa gió động!

Kiếm khí lăng lệ, những nơi đi qua một mảnh trắng xóa, như trong biển rộng nổi lên sóng thần.

Ba người áo đen cảm giác toàn thân băng lãnh, bọn hắn lấy trường đao ngăn cản.

Nhưng kiếm khí như xuất hiện khắp nơi, mang theo gió lớn trực tiếp cắt ra thân thể của bọn hắn.

Trường đao ngăn cản không nổi, bọn hắn tận mắt thấy tay chân của mình tách rời, nhìn thấy mình bị cắt thành vô số đoạn. Huyết dịch chảy ra, màu đỏ tươi khắp nơi trên đất.

- Không có khả năng, một Hậu Thiên cảnh sao có thể thi triển ra võ kỹ có thể so với ngũ phẩm!

Vũ Phong đứng ở đó, thân thể đông kết, hoảng sợ nhìn phía dưới.

- Không phải võ kỹ ngũ phẩm, mà là... Nhập đạo.

Đại Yêu Yêu lần thứ nhất thận trọng nhìn Hứa Vô Chu, mang theo vẻ khó có thể tin.

- Một kiếm ra, thiên địa mưa gió kinh động. Hậu Thiên cảnh có thể thi triển ra kiếm pháp như vậy, ngươi có biết ai không?

Đại Yêu Yêu hỏi Vũ Phong.

- Kiếm si, Trần Kinh Hồng!

Vũ Phong trợn tròn mắt, nhìn Đại Yêu Yêu nói.

- Ngươi không phải là cảm thấy một kiếm này có thể so sánh với kiếm si đó chứ?

- Không phải cảm thấy, mà là chúng ta chính mắt thấy. Lâm An Thành thật thú vị, không hổ là mảnh đất thiên tài năm đó.

Đại Yêu Yêu nói đến đây, con ngươi tinh quang lập lòe nhìn Hứa Vô Chu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên đường cái, ba người áo đen bị cắt thành mấy đoạn, nhìn thấy mà giật mình. Máu tươi chảy xuôi đến dưới chân Hứa Vô Chu.

Lúc này, kiếm trong tay Hứa Vô Chu đã sớm vỡ vụn, chỉ còn lại có một chuôi kiếm trên tay. Một kiếm này quá mạnh, thi triển xong trường kiếm cũng không chịu nổi mà vỡ vụn.

Hắn đứng ở nơi đó, lực lượng toàn thân bị một kiếm này rút sạch, cả cơ thể ngay cả đứng cũng miễn cưỡng.

Cảm giác sức cùng lực kiệt rất không thoải mái, một kiếm này mạnh thì mạnh, nhưng rút lấy toàn bộ lực lượng của hắn, tùy tiện một người lúc này cũng có thể gϊếŧ hắn.

- Ai nha, quên đi, ngươi là một con gà, thi triển kiếm này có chút miễn cưỡng.

Âm thanh của lão giả ở trong linh hồn của Hứa Vô Chu truyền đến.