Mặc dù tuổi tác của ngân giáp tiểu tướng còn nhỏ nhưng đã sắp thành Đế, nếu như đặt ở trên đại lục thì sợ là sẽ gây nên chấn động kinh người, dù sao khắp đại lục cũng không thể tìm thấy mấy người như vậy.
Bất quá Tịch Thiên Dạ cũng không ngạc nhiên, Chân Mộc Linh Thổ khác so với đại lục Nam Man, hoàn cảnh tu luyện có khác biệt rất lớn, thậm chí hệ thống tu luyện cũng khác biệt, con đường mỗi một tu sĩ đi cũng đều khác nhau.
"Thật mạnh! Các ngươi đến cùng là ai?"
Sắc mặt ngân giáp tiểu tướng ngưng lại, bên ngoài Nham Mạc đại sâm lâm chính là vùng đất man di tương đối cằn cỗi và lạc hậu, dù có bộ lạc chiếm cứ ở gần đó thì cũng chỉ là những bộ lạc nhỏ cấp thấp.
Nói cách khác, vùng đất man di cằn cỗi như thế rất khó mà bồi dưỡng ra được những cường giả tuyệt thế trẻ tuổi như này, đừng nói người trẻ tuổi, sợ là trong bốn bộ lạc cỡ nhỏ ở gần đây cũng chưa hẳn có được mấy tồn tại Tứ Vương.
"Sâu kiến lại dám tập kích chúng ta, muốn chết!"
Tính cách của Hổ Tam Âm bá đạo cỡ nào chứ, từ trước đến nay vẫn luôn chỉ là hắn hoành hành quấy phá, đã khi nào bị người khác đùa nghịch thế này, tự nhiên xuất hiện không nói hai lời liền xuất thủ về phía bọn hắn, không khỏi quá mức coi thường hắn đi.
Một đoàn huyết khí kinh dị phóng thẳng lên trời, quét ngang khu rừng rậm, hung hãn lao về phía ngân giáp tiểu tướng, chỉ trong nháy mắt thôi mà cây cối phương viên ngàn mét đã bị huyết khí ăn mòn thành hư vô.
ngân giáp tiểu tướng giật mình trong lòng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt và bất an dâng lên trong lòng, lúc này đã hiểu ra con chim ba đầu kia không dễ chọc, trực giác nói cho hắn phải nhanh chóng lui về sau né tránh, thế nhưng Hổ Tam Âm là Thái Hoang Cửu Ác, công kích của hắn sao có thể dễ dàng tránh như thế.
Huyết Hồn ăn mòn vạn vật, thậm chí linh trí sinh vật cũng có thể ăn mòn, bị điều khiển, cuối cùng hóa thành huyết thú.
Từ một góc nhìn nào đấy thì Huyết Hồn thần thông của Hổ Tam Âm có chỗ tương tự với Minh Hoàng Luyện Thi Thuật, đều là thủ đoạn luyện hóa vạn linh, đương nhiên nếu so sánh với Minh Hoàng Luyện Thi Thuật thì Huyết Hồn thần thông của Hổ Tam Âm còn kém xa.
ngân giáp tiểu tướng hóa thành một đoàn ngân quang, không ngừng né tránh trong rừng rậm, linh hoạt như một con chim.
Nhưng mà đoàn huyết khí đỏ thẫm kia vẫn có thể đánh lên người hắn, đập hắn chui sâu vào trong lòng đất, ở trên mặt đất tạo thành một cái hố đen nhánh sâu không thấy đáy.
Xung quanh cái hố to ấy bị cỗ năng lượng huyết khí kia ăn mòn hóa thành khô cằn, bốc lên mùi cháy khét.
"Không biết tự lượng sức mình."
Hổ Tam Âm nhìn vào hố sâu kia, ba cái đầu hổ đồng thời hiện lên nụ cười lạnh tà ác như là ác ma trong vực sâu.
Trương trưởng thôn và Trương Tiểu Thuận không rét mà run, bây giờ họ đã nhận ra Hổ đại nhân không có dễ nói chuyện như họ từng nghĩ, nếu không phải Tịch đại nhân ngăn cản thì sợ rằng lúc trước sẽ thật sự bởi vì một viên Huyết Yên Thạch mà đồ sát sạch sẽ thôn trang của bọn họ.
"Không nghĩ tơi vùng đất hoang dã này lại ấn giấu một người mạnh như ngươi, lợi hại, lợi hại."
Sưu!
Một đoàn ngân quang bay ra từ trong cái hố thâm đen cháy khét, hướng thẳng về phía thiên ngoại không mảy may do dự tí nào, hiển nhiên không dám ở lại đây lâu hơn nữa.
Sau khi nhận một đòn của Hổ Tam Âm thì ngân giáp tiểu tướng đã thụ thương vô cùng nghiêm trọng, cơ hồ xuyên thủng qua cả người của hắn, dù là chiến giáp mà Bộ Vương tự mình ban cho hắn cũng không chịu nổi công kích đáng sợ như vậy đã bị tổn hại khá là nghiêm trọng, mà hoang khí trong người hắn cũng đã xuất hiện vấn đề lớn, một đoàn huyết khí xâm nhập vào thể nội đang không ngừng ăn mòn trong đấy như là giòi trong xương, bất luận thế nào cũng không thể xua tan thành công khiến cho thực lực của hắn bị suy giảm nghiêm trọng, nếu như còn tiếp tục chiến đấu sẽ có khả năng vẫn lạc.
Hổ Tam Âm thấy ngân giáp tiểu tướng muốn bỏ chạy liền lập tức muốn đuổi theo.
"Đừng đuổi theo kẻ cùng đường."
Tịch Thiên Dạ giơ tay lên ngăn Hổ Tam Âm lại.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Hổ Tam Âm nghi hoặc nhìn Tịch Thiên Dạ, như hắn hiểu thì mặc dù chủ nhân của mình tương đối thân thiện, nhưng cũng không phải người mềm lòng nương tay, chưa từng gặp qua ai mà mạo phạm hắn lại lành lặn lui ra được.
Tịch Thiên Dạ không thể ý đến Hổ Tam Âm mà như đang suy nghĩ gì đó nhìn về phía tây bắc.
Ở hướng đó, hắn cảm nhận được một cỗ khí thế khá là cường thịnh cách đây năm trăm dặm, bởi vì khoảng cách quá xa lại thêm bị quy tắc thế giới của Chân Mộc Linh Thổ áp chế cho nên Hổ Tam Âm không cách nào cảm ứng được, nhưng mà cũng không thể giấu diếm được hắn.
Nếu hắn đoán không sai thì ngân giáp tiểu tướng không phải chỉ là một người, cường giả đi cùng hắn sẽ không ít, chắc hẳn ngân giáp tiểu tướng bị ba động chiến đấu trước đó hấp dẫn tới, dưới tình huống chưa nắm rõ thông tin mà mạo muội lao tới sợ là chưa chắc sẽ dễ dàng.
Cách đó năm trăm dặm, một đoàn ngân quang xẹt qua chân tời, mang theo từng tia mùi máu tươi bay về phía quân doanh.
"Ngươi bị thương rồi?"
Trung niên tướng quân nhìn về phía ngân giáp tiểu tướng đã trở về liền cau mày nói.
Hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra ngân giáp tiểu tướng không chỉ thụ thương mà thương thế còn rất nặng.
Hắn rõ ràng thực lực của ngân giáp tiểu tướng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã tu luyện thành Tứ Vương cảnh, dù hai hoang thú Tứ Vương cảnh liên thủ lại cũng không có khả năng nhanh chóng khiến cho ngân giáp tiểu tướng trọng thương bỏ chạy về tận đây đi.
"Tướng quân, ta gặp phải một đám người kỳ quái."
Sắc mặt ngân giáp tiểu tướng trắng bệch cố gắng áp chế thương thế của mình, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
"Ồ!? Con chim không rõ lai lịch trên bờ vai nhân loại kia thật sự đáng sợ thế ư?"
Trung niên tướng quân nhíu chặt lông mày, tuy rằng vẫn bình tĩnh nhưng trong đôi mắt lại không cách nào giấu được vẻ giật mình.
Một con chim kì lạ mà có thể một kích đánh thương ngân giáp tiểu tướng đến mức này, sợ rằng nếu hắn xuất thủ toàn lực cũng chỉ được như vậy thôi đi.
"Rất đáng sợ, cũng rất cổ quái."
Ngân giáp tiểu tướng vẫn còn sợ hãi trong lòng.
"Mà không chỉ có con chim kia là đáng sợ, người trẻ tuổi đi cùng nó cũng không đơn giản tí nào, lực lượng khá là biến thái, mạt tướng không cách nào đánh lại."
Ngân giáp tiểu tướng cười khổ nói, hắn lần lượt giao thủ với hai sinh linh, kết quả là đều bị áp chế, sự kiêu ngạo từ trước đến nay của hắn chưa bao giờ bị đả kích đến vậy.
"Tướng quân, đám người kia xuất ở gần đây sợ rằng cũng có mưu tính gì đó, dù sao dưới tình huống bình thường thì vùng man di kia không thể nào hấp dẫn nhiều cường giả như thế."
Một lão tướng già nua mặc khôi giáp cau mày nói.
Dựa theo kinh nghiệm của lão thì người mạnh như này mà xuất hiện ở bên ngoài Nham Mạc đại sâm lâm thì không hợp lý chút nào.
"Được rồi đừng nghĩ nhiều, nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta bây giờ là bắt lấy Hàm Hương công chúa, mặc kệ những chuyện khác đi."
"Vậy mà rời đi sao."
Trong rừng cây, Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, hắn vốn là đợi những động tác tiếp theo của đám người kia rồi mới quyết định, kết quả là không ngờ bọn họ lại trực tiếp rời đi.
Như thế cũng tốt, đỡ phiền phức.
Tịch Thiên Dạ cũng không phải người không nói lý, quyết không buông tha người khác, mặc kệ đám người kia rời đi, dù sao hắn đến Chân Mộc Linh Thổ là vì tìm kiếm tài nguyên, không phải tới tranh đấu cùng người khác.