Nghiêm Vu thánh hầu bị đánh bay lên cao bên ngoài huyền không đảo, hắn cực kì kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi này. Hắn thế mà lại thua trong tay của một hậu bối.
Hắn cũng đã từng được xưng là phong hoa tuyệt đại ở Nam Man đại lục, hơn nữa những người trẻ tuổi khiến hắn phục cũng không có bao nhiêu. Bây giờ hắn đã già, sinh mệnh sắp kết thúc lại bị một người trẻ tuổi đánh bại.
Trong ánh mắt Nghiêm Vu thánh hầu thất lạc, cái gọi là thời gian thấm thoắt, anh hùng cô đơn chính là như vậy.
"Lão hủ hổ thẹn."
Nghiêm Vu thánh hầu lắc đầu cười khổ với Tịch Thiên Dạ, sau đó ảm đạm quay người đạp mây mà đi.
Hắn cũng không còn muốn cạnh tranh danh ngạch Chân Mộc linh thổ nữa, thua trong tay Nhiếp Nhân Hùng có lẽ cũng chính là số mệnh, tương lai cuối cùng cũng thuộc về người trẻ tuổi.
Toàn bộ tầm mắt ở Thiên Cự sơn mạch đều hướng về Tịch Thiên Dạ, Nghiêm Vu thánh hầu thế mà lại thua, một vị anh hùng tuyệt thế của Nam Man đại lục cứ như vậy rời sân mà đi.
"Thật mạnh!"
"Nhiếp thái tử thật mạnh!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong đó có Đế giả của Vân Đoan thiên cung. Nghiêm Vu thánh hầu đã tu luyện đến Bán Đế cảnh, tồn tại ở đỉnh phong nhất, người có thể dễ dàng đánh bại hắn trên toàn bộ đại lục này cũng không có mấy người.
"Nhiếp huynh quá mạnh rồi."
Lâm Anh Hán kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
"Nếu như hắn thành Đế, trò chắc chắn giỏi hơn thầy, Nhiếp Thiên Hùng càng giỏi hơn Nhiếp Thiên đế chủ."
Trương Huân Y nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu nói.
Sắc mặt Dương Thiên Khuyết khó coi tới cực điểm nhìn lên bầu trời, tảng đá đen cứng rắn trong lòng bàn tay đã bị hắn bóp vỡ nát.
Trần Như Phong bên trong Hoạ các cũng biểu lộ sự ngạc nhiên, Nghiêm Vu thánh hầu thế mà lại thua, làm sao có thể!
Hắn gần như đoán được sau trận chiến ngày hôm nay thì Nhiếp Nhân Hùng chắc chắn sẽ nổi danh toàn Nam Man đại lục, là ngọn gió đầu che lấy tất cả bọn hắn.
Họa Tâm tiên tử cũng vừa mới đập tan một đối thủ cạnh tranh trên một huyền không đảo khác nên cũng đưa mắt nhìn lại.
Thế mà có thể đánh bại Nghiêm Vu thánh hầu, hắn cuối cùng là thần thánh phương nào? Thật sự chỉ là Nhiếp thái tử ngốc nghếch trước kia sao?
"Thái tử điện hạ, ngươi..."
Ngọc Châu nhìn Tịch Thiên Dạ cả nửa ngày không nói gì.
Sau khi đánh bại Nghiêm Vu thánh hầu, huyền không đảo của Tịch Thiên Dạ đã yên tĩnh trở lại, dù sao mọi người cũng không ngốc, chuyện Nghiêm Vu thánh hầu bại trận đã truyền đi khắp nơi, nếu không có tự tin thì ai lại dám đi khiêu chiến với Nhiếp Nhân Hùng.
Hai ngày liên tục cũng không có người khiêu chiến Tịch Thiên Dạ, dù sao thời gian khiêu chiến chỉ có năm ngày, thời gian có hạn mà tinh lực tu sĩ cũng có hạn, tất cả mọi người đều chọn những người dễ đối phó, ai cũng không muốn đi khiêu chiến những kẻ khó chơi kia. Trong mắt mọi người, Tịch Thiên Dạ đã hoàn toàn chính là loại người khó chơi kia.
Tịch Thiên Dạ phát hiện không chỉ có hắn rãnh rỗi, mà Họa Tâm tiên tử cùng Thải Lân công chúa cũng hết sức rãnh rỗi.
Hai người đều là nhân vật tiêu biểu trong thế hệ trẻ ở Thiên Cơ thánh thành, sau khi thể hiện lực lượng cường đại của mình ra thì số người khiêu chiến với các nàng cũng tương đối ít.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai người cuối cùng sẽ chiếm được hai hòn đảo.
Ngoại trừ Họa Tâm tiên tử cùng Thải Lân công chúa còn có một người khác cũng vững vàng chiếm lấy một tòa huyền không đảo, chính là Chu Bách Hà.
Người này không lộ liễu, nhưng vào thời khắc mấu chốt sẽ bộc phát ra lực lượng vô cùng kinh người, một vị đã từng là Thập Nhị thánh vương, hiện nay đã ẩn danh, thế mà không thể chống nổi ba chiêu của hắn.
Trong lúc nhất thời liền khiến toàn bộ Thiên Cự sơn chấn động, một người không có danh tiếng gì mà lại đáng sợ đến thế.
Hàn Ngọc bên kia cũng khiến cho mọi người kinh ngạc. Oanh động mà nàng tạo ra càng mãnh liệt hơn so với Chu Bách Hà.
Bất kì người nào hay tu vi gì nếu ở trong tay nàng đều không thể sống qua một kiếm.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Tất cả đối thủ của nàng đều bị một chiêu đánh bại, cho tới bây giờ cũng chưa thi triển ra chiêu thứ hai.
"Thật mạnh, bằng hữu của thái tử điện hạ thật biến thái."
Bọn hộ vệ của Nhiếp Nhân Hùng âm thầm kinh hãi, trợn mắt hốc mồm nhìn lên bầu trời.
Làm hộ vệ Thái Tử mà không bằng chủ nhân của mình thì cũng thôi đi, thế mà đến bằng hữu của chủ nhân cũng thua xa, quả thực rất hổ thẹn.
"Trong mấy tháng rốt cuộc là thái tử đã gặp phải cái gì?"
Ngọc Châu kinh ngạc nhìn nhìn lên bầu trời, Thái tử điện hạ lúc này thật khiến nàng cảm thấy có chút lạ lẫm, đồng thời cũng xuất hiện một tia mê muội cùng khâm phục chưa từng có.
Trên Tiếp Thiên các ở hậu sơn Thiên Cự phong, Long Đồng Vũ khẽ cau mày, tầm mắt ngưng trọng nhìn một kiếm trên trời của Lăng Tiêu Hàn Ngọc.
"Có phải đã cảm nhận được uy hiếp hay không?"
Long Thiên Nhi liếc mắt nhìn Long Đồng Vũ, nhàn nhạt cười nói.
"Nữ nhân kia rất mạnh, thâm bất khả trắc, cho ta cảm giác uy hiếp rất mạnh."
Long Đồng Vũ gật đầu nói.
Toàn bộ sự cạnh tranh trên đại hội, tuy nói cường giả nhiều như mây, nhưng có thể làm cho nàng nhìn lâu thì lại không nhiều, nữ tử áo trắng kia là một trong số đó.
"Thực lực thi triển trước mắt cũng chỉ là hai phần ba thực lực của nàng."
Long Thiên Nhi thản nhiên nói. Không chỉ Long Đồng Vũ quan tâm đến người kia, nàng cũng sớm quan tâm đến người kia.
Một kiếm giết địch mặc dù chấn động nhưng cũng khiến người khác có chút khó tin. Ánh mắt của nàng có sắc bén cỡ nào cũng có thể thấy Hàn Ngọc chưa hoàn toàn thi triển toàn bộ thực lực.
Long Đồng Vũ nghe vậy nghiêm mặt một chút, thỉnh giáo:
"Tỷ tỷ cho rằng nàng ta như thế nào?"
"Người này có tư chất Thiên Thánh, nếu cơ duyên bất phàm cũng có khả năng thành Chí Thánh."
Long Thiên Nhi thản nhiên nói.
Long Đồng Vũ nghe vậy nhíu mày, nàng tương đối hiểu rõ việc tu thành thiên sinh ở Nam Man đại lục khá khó khăn, tỷ tỷ thế mà nói thẳng nàng có Thiên Thánh chi tư, chẳng lẽ chính là nói người kia có thể trở thành một Chí Thánh.
"Nếu Nàng ta tu thành Thiên Thánh tại Chân Mộc linh thổ, sợ là sẽ là một kẻ địch mạnh với ngươi."
Long Thiên Nhi thấy thế vui mừng gật đầu, Long Đồng Vũ mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng lại là người kế thừa ưu tú của Long Nhân tộc, thêm ít thời gian nữa chắc chắn sẽ không thua bất kì người nào.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, người khiêu chiến ngày càng ít, thỉnh thoảng mới có một trận chiến bùng nổ, dường như vị trí chủ nhân của 300 đảo huyền không đã được cố định.
Qua ngày thứ năm cũng chính là ngày cạnh tranh cuối cùng. Tiếng gà gáy vừa mới qua thì bầu không khí liền náo nhiệt như chảo dầu đang sôi. Một số người không thể nhẫn nại hơn nữa nhịn không được mà ra tay.
Bởi vì nếu không ra tay thì cũng sẽ không có cơ hội nữa.