Giơ khắc này tại Thiên Cung đâu chỉ có mấy vị đế giả như thế...! Chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy hơn bốn năm mươi vị!
Bốn năm mươi vị đế giả là khái niệm gì? Sợ là một phần ba đế giả của Thiên Cơ thánh thành đều ở đây.
"Sao trên Thiên Cự phong lại có nhiều đế giả như vậy? Một cái Long Quả thịnh hội không thể hấp dẫn nhiều đế giả như vậy."
Dương Thiên Khuyết không thể tưởng tượng nổi nói, hẳn phát hiện Thượng. Nguyên tông cũng có ba vị đế giả đến đây.
Trần Như Phong nhíu chặt lông mày, hắn cũng phát hiện có ba vị đế giả của Tử Tiêu vương triều đến đây, hơn nữa ba vị đế giả kia vừa vặn đại biểu phe phái của ba vị đế chủ.
Mặc dù ba vị đế chủ không đích thân đến đây, nhưng việc ba vị đế giả này xuất hiện là có thể đại biểu thái độ của Tử Tiêu vương triều.
€ó thể nói những đế giả tại Vân Đoan thiên cung gần như đại biểu cho tất cả thế lực tại Thiên Cơ thánh thành.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại mơ hồ có một tia không ổn, sự tình bất thường tất có biến.
Nhiều đế giả đến đây như vậy, khẳng định không chỉ vì tham gia Long Quả thịnh hội.
Tịch Thiên Dạ vuốt ve chén rượu trong tay, hai mắt híp lại nhìn khoảng trời bên trên vân cung, trong mắt có một tia đăm chiêu.
Từ tình thế ở trên Thiên Cự phong mà nói thì hiển nhiên là mọi thứ đã sớm được chuẩn bị, sợ là rất nhanh liền biết sẽ có biến cố gì phát sinh.
'Từ những gì người áo lục nói lúc trước thì không biết Thiên Cơ thánh thành đã làm gì để tổn hại lợi ích của Mộ Thương thánh thành.
Toàn bộ đế giả trên Thiên Cung đều nhìn về phía người áo lục của Mộ Thương thánh thành.
Trong mắt tu sĩ phổ thông đế giả chính là chí cao vô thượng, như là thần long đứng trên chín tâng trời chi phối vận mệnh chúng sinh.
Nhưng giờ khắc này, ánh mắt đám đế giả cao cao tại thượng kia nhìn về phía người áo lục cũng có mấy phần tương tự như cách người khác nhìn bọn họ.
Sự bất lực cùng hoảng hốt không thể cưỡng lại, dù tại Vân Đoan thiên cung có tới bốn năm mươi vị đế giả, nhưng đối mặt với người áo lục thì vẫn không có cảm giác an toàn. Bởi vì Mộ Thương thánh thành không chỉ có một đế sứ, mà có tận năm tên đế sứ.
"Thượng vị Đế Cảnh, sao hắn có thể tu thành thượng vị Đế Cảnh!"
Ẩm Thương đế giả của Tử Tiêu vương triều phát ra thanh âm khô khốc, tay bưng chén rượu cũng đang nhè nhẹ run, không ít đã vương vãi ra ngoài.
Hắn chính là một trong tứ đại đế giả thủ hạ của Nhiếp Thiên đế chủ, ban đầu đến đây để bảo hộ Thái Tử Niếp Nhân Hùng, kết quả tạm thời nhận được mệnh lệnh tham gia một cuộc tụ hội huyền bí tại Thiên Cự phong.
Hắn cũng không ngờ nội dung của buổi tụ hội này lại chính là chống cự cuộc tập kích của Mộ Thương thánh thành.
"Mộ Thương thánh thành không thể nghịch, từ mấy vạn năm trước đã luôn là
như thế, đời sau nối tiếp đời trước chưa từng có ngoại lệ, vì sao đột nhiên lại phản kháng.
Trong mắt quân chủ Tuyền Sa thánh quốc có một cỗ hoảng hốt cùng bối rối, thật vất vả mới đột phá đế giả nên hắn càng thêm quý trọng tính mệnh của mình, hắn còn hơn nghìn năm thọ nguyên để tiêu dao tự tại, hiện tại sợ nhất chính là ngã xuống nửa đường.
Làm quân chủ một nước, hắn không thiếu cái gì, sao lại muốn mạo hiểm chứ.
Lần này hắn đến Thiên Cự phong là vì nhận được lệnh của Tử Tiêu vương triều, khi đó hắn lập tức vội vàng tới, căn bản không biết nguyên nhân cụ thể.
Nếu như hắn biết rõ tất cả thì chắc chắn sẽ không đến, thà rằng phải trốn chui trốn lủi còn hơn là mất mạng.
"Mộ Thương thánh thành có lai lịch ra sao?” Trong Họa các, Tịch Thiên Dạ tò mò nhìn về phía Ngọc Châu.
Sau khi tỉnh dậy thì hắn cũng biết thế lực mạnh nhất trên đại lục chính là ngũ đại Thánh Thành, danh xưng Trung Thiên Cơ, Nam Thiên Bảo, Bắc Mộ Thương, Đông Yêu Hoàng, Tây Phù U.
"Điện hạ, Mộ Thương thánh thành tương đối cổ lão, thậm chí còn cổ lão hơn cả Thiên Cơ thánh thành. Nhưng trước khi Thiên Lan kết thúc thì ngoại nhân đều không biết đến Mộ Thương thánh thành, lúc trước chỉ có những người của các thế lực truyền thừa cổ lão mới biết đôi chút về Mộ Thương thánh thành."
"Về sau thiên địa biến đổi, xuất hiện Phù U thánh thành, Yêu Hoàng thánh thành, Thiên Bảo thánh thành, Mộ Thương thánh thành mới dần dần nổi lên mặt nước, bắt đầu xuất hiện trước mặt thế nhân. Thế nhưng trong ngũ đại Thánh Thành thì Mộ Thương thánh thành vẫn là tòa Thánh Thành thần bí nhất. Nghe nói nơi đó chỉ có người của Mộ Thương thánh thành mới có thể bước vào, người ngoài vĩnh viễn không thể tới."
Ngọc Châu nói. "Há, người ngoài vĩnh viễn không thể tới?"
Trong mắt Tịch Thiên Dạ có một tia hứng thú. Nếu là thành, như vậy tự nhiên có thể tiếp nhận chúng sinh thiên địa, sao người ngoài không thể bước vào được. chứ.
"Đúng vậy, điện hạ có biết ngũ đại đế tộc? Kỳ thật ngũ đại đế tộc ở tại Mộ Thương thánh thành, từ xưa đến nay, bề ngoài thì Thiên Cơ thánh thành thống trị toàn bộ đại lục, nhưng trên thực tế, Thiên Cơ thánh thành vẫn một mực bị Mộ Thương thánh thành chi phối. Chỉ có điều ngũ đại đế tộc vô cùng thần bí, rất ít xuất thế, cho nên có quá ít người biết được điều này."
Ngọc Châu là thiếp thân thị nữ kiêm hộ vệ của Nhiếp Nhân Hùng, địa vị của nàng trong mắt Nhiếp Thiên đế chủ tự nhiên cũng khá cao, vì vậy cũng biết được không ít bí mật.
"Ngũ đại đế tộc."
Tịch Thiên Dạ sờ lên cằm, đương nhiên là hắn cũng biết ngũ đại đế tộc, mẹ đẻ kiếp này của hắn cũng là người của Hà thị đế tộc một trong ngũ đại đế tộc.
'Trăm năm trước hắn từng nghe được lời đồn nói ngũ đại đế tộ bí, khả năng có đế giả tồn tại.
vô cùng thần
Hiện tại xem ra những truyền ngôn kia cũng không hoàn toàn là thật, lực lượng mà ngũ đại đế tộc biểu hiện ra không chỉ có đế giả đơn giản như vậy.
"Trong ngũ đại Thánh Thành chí cao, Thiên Cơ thánh thành là yếu nhất, Phù U thánh thành mạnh nhất, Yêu Hoàng thánh thành xếp thứ hai, hương thánh thành là thần bí nhất, Thiên Bảo thánh thành có tiềm lực lớn nhất."
Ngọc Châu khẽ thở dài, trong mắt có mấy phần cô đơn.
Đã từng là chúa tể đại lục, đứng đầu thiên hạ chư tông cùng thiên hạ thánh quốc, cuối cùng lại là tồn tại tại nhỏ yếu nhất trong ngũ đại Thánh Thành. Giữa hai chuyên này quả thật là biến hóa quá lớn.
"Hoang đường! Trong Ngũ đại Thánh Thành, Thiên Cơ thánh thành yếu nhất không sai, nhưng Mộ Thương thánh thành chính là tối cường, sao có thể là Phù U thánh thành tối cường chứ."
Chu Bách Hà phản bác.
"Sao lại hoang đường? Phù U thánh thành tối cường đã được chúng sinh toàn đại lục công nhận, có vị ma nữ đáng sợ kia thì ai dám nói mình mạnh hơn Phù U thánh thành."
Ngọc Châu lạnh lùng nói, ngôn luận của mình bị người khác phản bác, tự nhiên là vô cùng khó chịu.
Huống hồ những gì nàng nói đã được đại lục công nhận. Dù sao thì vị ma nữ kia của Phù U thánh thành cũng có danh xưng cường giả đệ nhất đại lục, được tôn là vô địch.
Ngọc Châu liếc mắt, không thèm để ý đến Chu Bách Hà, tranh chấp với kẻ kém hiểu biết chính mình tự tìm phiền toái cho mình.
"Một đám đế giả cấp thấp có nhiều đến đâu đi nữa, tụ cùng một chỗ cũng chỉ là đám ô hợp, xem ra bản tọa không giết sạch các ngươi thì các ngươi mãi mãi cũng không biết an phận."
Người áo lục nhìn đám đế giả trong Vân Đoan thiên cung, âm trầm cười một tiếng, trong mắt hiển hiện sát cơ.
Hắn vừa dứt lời, lôi vân ầm ầm phân liệt trên bầu trời, một chiếc chiến thuyền hùng vĩ chạy ra từ trong đám lôi vân, trên chiến thuyền có mấy chục đạo thân ảnh đang đứng, tản ra khí tức khủng bố kinh thiên động địa.