Bình Thủy Các là một trong những thương lâu nổi danh nhất phường thị Hãn La, nghe nói bối cảnh phía sau rất sâu, đã có hơn ngàn năm lịch sử trong Vân Hoang Liệt Giả thành.
Không cần phải bàn cãi gì, đồ vật trong Bình Thủy Các hoàn toàn tốt những những quầy hàng vỉa hè kia nhiều, mà còn có không ít thứ hắn cần dùng đến, chủ yếu là Tịch Thiên Dạ bây giờ cũng không kén chọn, chỉ cần là đồ có chút tác dụng thôi hắn cũng mua hết.
Dù sao thân thể của Nhiếp Nhân Hùng cũng chỉ là tạm thời mượn dùng một chút, căn bản không cần để ý đến căn cơ và tiềm lực.
Kết quả là thời gian Tịch Thiên Dạ bước vào Bình Thủy Các đến khi rời đi mới chỉ có một canh giờ mà kém chút nữa mua sạch cả chỗ này.
Những thị nữ trong Bình Thủy Các đều trợn mắt há mồm, các nàng đã bao giờ gặp qua khách nhân nào hào phóng cỡ này cơ chứ.
"Lai lịch của người kia thế nào mà lại tài đại khí thô như vậy được?”
Mấy thị nữ hướng dẫn tụ tập một chỗ nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt khiếp sợ nhìn về bóng lưng Tịch Thiên Dạ.
Số tiền mà khách nhân vừa rồi tiêu phí tại Bình Thủy Các sợ là tương đương với tất cả tài phú của một Đại Thánh đi, mặc dù Bình Thủy Các là một trong những. thương lâu cao cấp nhất của Vân Hoang Liệt Giả thành nhưng cũng chưa từng gặp tình huống như vậy.
"Ai cho phép các ngươi ngầm nghị luận khách hàng?”
Một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên phía sau nhóm thị nữ, khi các nàng quay mặt nhìn lại thì lập tức bị dọa đến trắng bệch cả mặt, nhao nhao cúi đầu không dám nói câu nào.
"Lệ tỷ, chúng ta không dám."
Nhóm thị nữ nơm nớp lo sợ nói ra, hiển nhiên người trước mắt tương đối đáng sợ nên các nàng đều e ngại.
"Nhớ kỹ quy củ của Bình Thủy Các này vào, lần sau không thể có việc này xảy ra nữa, tất cả ai về làm việc người nấy đi."
Lý Vĩnh Lệ lạnh lùng nói.
Nhóm thị nữ hướng dẫn lập tức gật đầu như gà mỏ thóc, nhanh chóng giải tán.
Lý Vĩnh Lệ nhìn về bóng lưng đang rời đi của Tịch Thiên Dạ, hơi hơi híp mắt, không chỉ những thị nữ hướng dẫn kia, dù là nàng đã quản lý Bình Thủy Các trên trăm năm thì đây cũng mới là lần đầu nàng gặp được một khách hàng mua một lần nửa cái Bình Thủy Các này đi, mà vị khách hành đó còn không phải sử dụng hoang tinh bình thường, mà là cổ hoang thạch tinh khiết.
Từ khi Thiên Lan dị tộc xuất hiện ở trên đại lục Nam Man thì cổ hoang thạch cũng ồ ạt xuất hiện, nhưng vẫn là một vật trân quý hiếm thấy vì dù sao cổ hoang thạch cũng sẽ không thể kiếm lại được, dùng một liền thiếu một, có rất ít tu sĩ sẽ trực tiếp lấy ra giao dịch với người khác.
"Lệ tỷ, có nên điều tra người kia một chút không? Theo ta thấy, trên thân người đó sợ là có một món tài phú kếch xù, nếu không cũng sẽ không kiêng nể gì tiêu xài như vậy được."
Một trung niên áo xanh đi theo phía sau Lý Vĩnh Lệ, nói nhỏ. "Kim T¡ La Hoàng Điểu khiến cho toàn bộ lục địa Vân Châu chấn động, có
không biết nhóm người hùng kiệt từ Thánh Thành đến Vân Mãng sơn mạch để †ìm vận may, bây giờ là thời kì đặc thù, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Trung niên áo xanh nghe vậy, khẽ gật đầu, cung kính đứng ở một bên, không nói gì nữa, Bình Thủy Các bọn họ là người làm ăn đứng đắn, nếu không phải sự tình đặc biệt thì sẽ không làm ra chuyện có hại đến lợi ích của khách nhân.
"Ừm?"
Khi Lý Vĩnh Lệ chuẩn bị quay người đi thì bước chân bỗng dừng lại, nhìn về phía bên ngoài thương lâu.
"Ngươi của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn? Bọn hắn muốn làm gì?” Trung niên áo xanh cũng giật mình, vội vàng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vị khách nhân vô cùng hào phóng của họ đã bị một đám người trên thân tản ra cỗ khí tức dã man huyết tinh chặn lại ngay khi mới bước ra khỏi Bình Thủy Các.
Lý Vĩnh Lệ không nói gì mà chỉ chắp lấy tai, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa
sổ.
"Mấy vị chặn đường của ta là vì sao?"
Tịch Thiên Dạ nhìn qua đám người trước mắt, dừng bước thản nhiên hỏi.
"Vì sao ư? Tiểu súc sinh, ngươi là định giả vờ hồ đồ oan uổng sao?"
Một đại hán cao lớn thô kệch cười lạnh, hắn cực kì khôi ngô, phải cao tới ba — bốn mết, trên người có một cỗ khí tức hung tàn huyết tinh, chặn đường của Tịch Thiên Dạ lại, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Từ khí tức trên người hắn có thể nhận ra hắn chính là một Đại Thánh.
Đại Thánh dù là đặt ở bất cứ địa phương nào trên đại lục cũng đều là cường giả, kể cả số lượng liệp yêu giả cường đại trong Vân Hoang Liệt Giả thành rất
nhiều nhưng đạt đến cấp độ Đại Thánh cũng tương đối thưa thớt.
Trong một nhóm người mấy người mà có đến bốn Đại Thánh, những người khác cũng đều là Thánh Nhân viên mãn, nhóm người như này có thể nói tương đối hiếm thấy.
Toàn bộ bọn hắn đều phóng xuất ra khí tức của mình như có như không, bao
phủ không một kẽ hở nào phương viên trăm mét, hiển nhiên là không có ý tốt.
"Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn, trời ạ, sao người kia lại trêu chọc đến Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn chứ?"
"Toàn bộ bốn vị phó đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn đều đến đây, thật đáng sợ."
Hành động của đoàn người Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phường thị Hãn La.
Cũng bởi vì Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn không hề che giấu khí tức của mình, thậm chí còn phách lối trương dương, người khác muốn không nhận ra cũng khó.
Trong Vân Hoang Liệt Giả thành, Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn có thể nói là không ai không biết, không người không hay, đỉnh tai nhức óc.
Bởi vì Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn chính là một trong những liệp yêu đoàn cường đại nhất của Vân Hoang Liệt Giả thành, nghe nói đoàn trưởng của bọn hắn là một vị bán Đế.
Đại Thánh Thú trong mắt những liệp yêu giả khác là tồn tại cấm kị không thể trêu chọc, nhưng trong mắt Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn lại là mục tiêu săn giết.
Cơ hồ tất cả thi thể của Đại Thánh Thú trong Vân Hoang Liệt Giả thành được. bán ra đều là những con mồi của các đại liệp yêu đoàn.
"Thứ không nên chọc vào khi ở Vân Hoang Liệt Giả thành chính là mấy liệp yêu đoàn cường đại nhất đó, người kia hẳn là sế không xong rồi."
Trong Bình Thủy Các, trung niên áo xanh khẽ thở dài.
Mặc dù thế lực sau lưng Bình Thủy Các bọn hẳn cũng thâm bất khả trắc, nhưng trên nguyên tắc thì cũng không nguyện ý trêu chọc những liệp yêu đoàn khó giải quyết nhất trong Vân Hoang Liệt Giả thành kia.
"Tiểu súc sinh, ngươi khiến bọn ta thật vất vả mới tìm được a."
Vương Chấn Lỗi cười dữ tợn.
"Ta không trêu chọc gì mấy vị, cớ gì lại mắng chửi người khác?”
Tịch Thiên Dạ căn bản không biết đám khách nhân không mời trước mắt này, hẳn là cừu nhân của Nhiếp Nhân Hùng, nhưng sau khi lục soát ký ức của Nhiếp Nhân Hùng thì hắn cũng không có phát hiện gì.
"Tiểu súc sinh, mắng ngươi là coi trọng ngươi rồi đó, ngươi có tin lão tử xé xác ngươi ra không? Mau chóng giao thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương ra đây cho ta, nếu không hôm nay ngươi phải chết không thể nghỉ ngờ."
Vương Chấn Lỗi cười lạnh.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì trong lòng đã nắm chắc, hóa ra là bởi vì thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương mà đến đây, bất quá người biết trên thân hắn có thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương chỉ có người của Kiếm Đế cung và Tiêu Trường Vũ, không phải Kiếm Đế cung bán đứng hắn thì chính là Tiêu Trường Vũ.
Hiển nhiên hiềm nghỉ người sau càng lớn hơn, đám người trước mắt này hơn nửa là do Tiêu Trường Vũ tìm tới.
Nghĩ đến đây, Tịch Thiên Dạ mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút lạnh lẽo.