Chẳng bao lâu người của huyết tinh quỷ tước tộc đã rút đi hết.
Trương Giang Cổ đưa mắt nhìn đám đó bỏ đi, liền bước tới trước mặt Tịch Thiên Dạ. Biểu hiện đầu tiên là tò mò ngắm nghía Vân Tử Vận Và Vân Thành Dực, sau đó mới nhẹ nhàng cất lời:
"Các vị quý khách bị quấy rầy rồi. Ta là Trương Giang Gổ - chủ sự Thiên Bảo. Các. Ở Thiên Bảo các, chúng ta sẽ tận lực bảo vệ an toàn của quý khách. Có điều
sau khi rời đi thì các vị phải tự mình bảo trọng".
"Hơn nữa, vì không để một số người ở ý đồ dựa dẫm vào Thiên Bảo Các, chúng ta chỉ có thể cung cấp bảo hộ trong vòng 1 tháng".
Dứt lời, Trương Giang Cổ ngó qua Tịch Thiên Dạ rồi bước đi.
Một đợt sóng gió kết thúc, Thiên Bảo các lại khôi phục vẻ thường ngày. Vân Thành Dực cúi đầu, có vẻ không dám nhìn mặt Tịch Thiên Dạ: "Thạch Đầu tiền bối, đều là vì ta... thật xin lỗi...
Trong lòng hắn đầy nỗi hổ thẹn. Nếu không phải vì hắn, huyết tinh quỷ tước tộc sẽ không phát hiện ra nơi này.
Vân Tử Vận kéo tay của ca ca, nhỏ giọng an ủi. Tịch Thiên Dạ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhẹ nhàng:
"Ăn một miếng cũng phải biết nhìn xa trông rộng, lần sau làm việc cẩn thận một chút".
Cũng chẳng có gì đáng trách. Một gã thiếu niên chưa có kinh nghiệm sống mà thôi.
Giờ đã tới mức này, hay là chúng ta lập tức rời khỏi Thiên Bảo cung đi vào không gian thứ nguyên? Có lẽ vẫn còn kịp."
Vân Thành Dực thấp thỏm hỏi.
Bên ngoài Thiên Bảo các chắc chắn đã có người của huyết tinh quỷ tước tộc rình mò. Nhưng hắn tin rằng với thực lực của Thạch Đầu tiền bối chưa hẳn là không có cơ hội toàn lực phá vây.
Hơn nữa bọn hẳn giờ chỉ có chút thời gian ít ỏi. Nếu Huyết tộc phái thêm cường giả đến Cự Quy Thánh thành thic bon hắn sẽ không còn bất kỳ chút sinh lộ nào.
Vận Tử Vận nghe vậy cũng ra sức gật đầu. Hiện giờ nàng vô cùng bối rối, chỉ mong lập tức thoát đi.
Vị trí của bọn hắn đã bị lộ, lưu lại Thiên Bảo Các sẽ chỉ càng thêm phần nguy hiểm. Chính chủ sự của Thiên bảo Các cũng đã thông báo rằng họ không phải chỗ để kẻ khác đến lánh nạn. Họ sẽ không bảo hộ bọn hắn mãi mãi, sau một tháng sẽ không để ý bọn hẳn nữa.
"Toàn bộ máy móc theo dõi ở Cự Quy thánh thành đều đã vây kín Thiên Bảo Các. Giờ một con muỗi bay qua cũng không lọt khỏi tầm mắt Huyết Tỉnh quỷ tước tộc. "
Tịch Thiên Dạ nói đơn giản.
Cái gì!
Vân Thành Dực nghe vậy rùng mình một cái. Hắn không ngốc, lập tức hiểu rõ ý tứ của Tịch Thiên Dạ.
Toàn bộ máy móc theo dõi ở Cự Quy thánh thành đều đã nhằm thẳng vào Thiên Bảo các. Nội hàm phía sau hắn đã nhận ra.
Cự Quy thánh thành không phải là địa bàn của huyết tỉnh quỷ tước tộc mà thuộc về Viêm Quy tộc.
Rất rõ ràng nếu Thạch Tiền bối nói không sai tức là Viêm Quy Tộc đã cấu kết với Huyết tộc.
Có Viêm Quy tộc thò tay vào, bọn hắn muốn trốn khỏi Cự Quy thành... về cơ bản là vô phương...
Sắc mặt Vân Thành Dực tái nhợt vô cùng, không còn chút huyết sắc.
"Thạch Đầu tiền bối, cám ơn ngươi đã giúp đỡ mấy ngày qua. Chút nữa ta và muội muội sẽ tự mình đi ra. Mục tiêu của bọn hắn là hai chúng ta, sẽ không làm khó Thạch tiền bối".
Vân Thành Dực bỗng ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng. Bọn hắn đã không còn đường lui như thú bị đồn vào cũi, chẳng bằng dứt khoát để đám người kia bắt đi. Như vậy, tảng đá tiền bối sẽ không bị liên lụy. lưu lại Thiên Bảo Các mấy ngày rồi bỏ đi cũng không sợ bị ai để ý.
"Gấp làm gì." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói: "Thiên Bảo cung mạnh hay không?"
Vân Thành Dực nghe vậy sững sờ, không ngờ tiền bối sẽ hỏi câu này, đáp theo bản năng:
"Mạnh! Dĩ nhiên rất mạnh!"
"Đám Huyết tinh quỷ tước tộc và Viêm Quy tộc kia có dám trực tiếp xông vào Thiên Bảo các bắt các ngươi?”
Tịch Thiên Dạ lại hỏi. "Không dám, ít nhất trong vòng một tháng thì bọn hắn không dám." Vân Thành Dực nói chắc nịch.
Huyết tỉnh quỷ tước tộc làm mưa làm gió trên đại lục rất cường thế bá đạo, nhưng đứng trước Thiên Bảo cung thì chẳng là gì.
Cao thủ Thiên Bảo cung nhiều như mây, người đạt cấp Đế Cảnh nghe nói không ít. Đừng nói là một Huyết tinh quỷ tước tộc, dù thêm cả Viêm Quy tộc cùng đám Kim Diễm linh tộc cũng không dám trêu vào Thiên bảo Cung.
"Nếu bọn hắn không dám, sao các ngươi cứ phải vội vàng ra ngoài chịu chết?
"Chỉ là kéo dài thời gian mà thôi."
Vân Thành Dực cười khổ.
"Cứ vui vẻ tận hưởng lạc thú trước mắt. Thời gian còn một tháng, cam chịu làm gì? Cố mà trận trọng đi! Thiên Bảo các là chốn cực lạc rất nhiều người hâm mộ đấy. "
Nói xong, Tịch Thiên Dạ liền đứng dậy mà đi.
Về đến phòng, Tịch Thiên Dạ triệu hồi ra một viên ngân bảo thạch màu xám.
Bảo thạch tản ra ánh bạc như gợn sóng, nhìn qua đã thấy bất phàm.
Hoa râm bảo thạch tên là Không Phách nguyên thạch, là một dạng vật liệu đẳng cấp cao có thuộc tính không gian xuất phát từ sâu trong vũ trụ.
Hồi ở Thiên Lan di tích, trong lúc tìm tòi ở Mộc Tỉnh không gian, Tịch Thiên Dạ mò được vật này.
Nó bị Luyện khí sư của Thiên Lan Thần tông chế thành một dạng trữ vật không gian, bên trong có khoảng không chứa đồ rộng mấy trăm mét khối.
Mấy trăm mét khối trữ vật, sợ là khắp Nam Man đại lục tìm không có bao nhiêu. Thậm chí có thể nói là chỉ mình Tịch Thiên Dạ sở hữu, không đâu sánh bằng.
Dù sao thì trình độ về phương diện không gian của Luyện khí sư ở Nam Man đại lục cũng không có bao nhiêu thành tựu. Họ luyện không ra bảo vật trữ vật cỡ lớn, hơn nữa tài nguyên hạn chế cũng là vấn đề đáng kể.
Thành ra thường bảo vật chứa đồ của một gã Thánh nhân cũng chỉ vỏn vẹn tầm một mét khối, thậm chí một thước mà thôi.
Dĩ nhiên những thông tin này dựa theo tiêu chuẩn của Nam Man đại lục.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ, hắn rất chướng mắt những món không gian bảo vật chỉ có mấy trăm mét khối.
"Một khối Không Phách nguyên thạch hiếm thấy như vậy mà chỉ luyện được vài trăm mét khối, rõ là phung phí của trời. "
Tịch Thiên Dạ lắc đầu. Một khối Không Phách nguyên thạch phẩm chất cỡ này nếu đặt ở Tu Tiên giới sợ là có thể luyện ra một món có không gian rộng tới cả vạn mét khối, nhét vào vài ngọn núi lớn cũng đủ.
Hắn rút ra khối Không Phách nguyên thạch này, chuẩn bị tự mình luyện chế một phen, khuếch đại dung lượng không gian hòng sau này cần đến.
Tu vi của hắn có hạn, hơn nữa chỉ là linh hồn thể, dĩ nhiên không cách nào luyện ra không gian trữ vật mấy vạn mét khối. Nhưng luyện mấy ngàn mét thì không đến nỗi bất khả thi.
Từng dải hỏa diễm linh hồn u ám từ trong tay hắn phóng ra vô thanh vô tức, gặp trận pháp ngăn cản không có chút khí tức nào lộ ra ngoài.
Chỉ một ngày sau, tin tức huyết mạch hoàng gia của Vân Thiên Cổ Quốc đang bị nhốt ở Thiên Bảo các ngay Cự Quy thánh thành lan tỏa khắp đại lục. Các thế lực để tâm đến chiến tranh giữa Huyết tinh quỷ tước tộc và Vân thiên cổ quốc hết thảy đều dõi theo.
Vân Thiên cổ quốc, từng là một vương triều bất hủ ở Trung Vực, thậm chí còn từng sản sinh ra Đế giả.
Nhưng dù là vậy vẫn bị Huyết tinh quỷ tước tộc đánh bại tới mức vong quốc. diệt chủng.
Tu sĩ trên khắp đại lục một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của Thiên Lan thần tộc.
Ngày thứ hai, cửa chính Cự Quy thánh thành đột nhiên mở toang. Tiếng nhạc lễ vang lên, vô số giới quý tộc thượng tầng của Viêm Quy tộc xuất hiện, nghe nói là để nghênh đón 1 đại nhân vật.