Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 297: C297: Người bản địa bị khi dễ




Mà ngoại trừ Côn Thánh, lão nhân áo xám của Thiên Bảo cung cũng đáng sợ vô cùng, rõ ràng cũng là hạ vị Thánh Nhân sơ kỳ, nhưng khí tức lại cuồn cuộn như sóng, đè ép năm người bọn họ.

" Trong hai Thánh Nhân của Thiên Bảo cung, đáng sợ nhất không phải Trương Thanh Vinh, mà là lão nhân áo xám kia.

Nếu ta đoán không sai, lão hắn là Dược Tôn, năm đó thanh danh không nhỏ ở Trung Vực, lão độ lục lôi nhất kiếp ở Thiên Bảo cung, được xưng là Thiên Tôn kiếp trong truyền thuyết, giống như Thiên Tôn thành đạo."

"Một lão bất tử thành đạo giống như Thiên Tôn, đừng nói các ngươi, dù là bản tọa tự mình xuất thủ cũng có chút phiền phức."

Thanh âm mênh mông vang vọng trong cổ điện, thật lâu không tiêu tan.

Năm vị Thánh Nhân nghe vậy kinh hãi vô cùng, vượt qua lục lôi nhất kiếp, có thể xưng là Thiên Tôn thành thánh. Nhân vật như vậy ngàn năm cũng khó xuất hiện trên đại lục. Đừng nói lục lôi nhất kiếp, dù là tam lôi nhất kiếp bọn hẳn cũng phải vật vã mới độ qua, suýt nữa thất bại, thân tử đạo tiêu.

“Mà vị Thiên Bảo Cung chủ thần bí kia chưa từng hiện thân, nhưng Hoa Nhất Nhiên cùng trương Thanh Vinh đã xuất hiện, hắn không có khả năng không ở Thiên Lan di tích. Người này không thể khinh thường, bản tọa đoán chừng hắn hắn là một vị trung vị Thánh Nhân”

Cái gì!

Trung vị Thánh Nhân!

Năm người Xích Hà Thánh Nhân nghe vậy, lại càng giật mình hơn, trong lòng hoảng sợ tột cùng.


Có lẽ Côn Thánh Trương Thanh Vĩnh có thể áp chế bọn hắn, nhưng không có khả năng giết bọn hắn.

Thế nhưng trung vị Thánh Nhân thì lại là khác biệt.

Bất kỳ trung vị Thánh Nhân nào cũng là tuyệt thế tồn tại thông thiên triệt địa, số lượng trên Nam Vực đều thưa thớt vô cùng, có đễ dàng diệt sát hạ vị Thánh Nhân.

Mặc dù bọn hắn thành thánh, nhưng còn xa xa không thể chạm tới trung bị Thánh Nhân, như là lạch trời, không thể vượt qua.

Thậm chí bọn hẳn cũng không dám hi vọng xa vời rằng một ngày kia mình sẽ bước vào trung vị cảnh.

"Có Thiên Bảo Cung chủ che chở, chẳng phải là không thể giết Tịch Thiên Dạ sao?"

Trong mắt của Xích Hà Thánh Nhân tràn đây sầu lo.

Hắn đã triệt để gây thù với Tịch Thiên Dạ, mà Lan Lăng quốc là nước láng giềng của Đông Lâm quốc, hắn căn bản không thể trốn được, trừ phi hẳn rời khỏi Đông Lâm quốc đi tha hương, bỏ lại cơ nghiệp ngàn năm, bằng không tương lai nhất định phải đối mặt người trẻ tuổi kinh khủng kia.

"An tâm đi, chớ vội, Tịch Thiên Dạ là người giữ ẩn thế địa đồ của Thiên Lan thần thổ, Thiên Bảo cung che chở hẳn, rất có thể bởi vì Thiên Lan thần thổ, đợi lúc Thiên Bảo cung đạt được địa đồ, liền sẽ không có khả năng không có động tác gì, có lẽ chúng ta còn có thể giả vờ hợp tác cùng bọn hẳn, thông qua nhân lực của Thiên Bảo cung tìm hiểu con đường tiến vào Thiên Lan thần thổ, một hòn đá trúng hai chim."

Đám người Xích Hà Thánh Nhân nghe vậy mà giật cả mình, thăm sợ hãi, thán phục không hổ là đại nhân, lại dám lợi dụng trung vị Thánh Nhân để thăm dò Thiên Lan thần thổ.


"Sau ba ngày, ta sẽ phái ra sứ giả tiến về Uyển Thù lâu, giả ý cùng bọn hắn hợp tác. Nghĩ đến bằng vào Thiên Dương thánh quốc lực lượng cùng nội tình của ta, Thiên Bảo cung sẽ không cự tuyệt”

Tịch Thiên Dạ chiến thành danh, ngay lúc Uyển Thù lâu trở thành địa chỉ hấp dẫn nhất tại chỗ này.

Giờ khắc này, Uyển Thủ lâu mới có thể chân chính xưng là Thiên Lan di tích đệ nhất Lâu. Bởi vì không chỉ có tu sĩ bản địa quận Lô H, còn có rất nhiều vực ngoại tu sĩ đến đây, cũng bắt đầu đi đần đần vào Uyển Thù lâu, tụ hội yến khách ở đây.

Đổi thành trước kia, những vực ngoại tu sĩ kia căn bản xem thường người của quận Lô Hề, đồng thời xem thường quận Lô Hề đệ nhất tửu lâu.

Cho nên bọn hắn dù là hoạt động trong Thái Hoang Cổ Thành, cũng không nguyện ý đi vào thành khu phồn hoa náo nhiệt, bởi vì bọn hắn cho rằng mình cùng đám thổ dân của quận Lô Hề kia căn bản là người của hai thế giới, hít thở chung bầu không khí với đám đấy sẽ làm bẩn bọn hắn.

Cho đến khi Thiên Bảo cung xuất hiện, Côn Thánh gõ một côn đánh bay năm vị Thánh Nhân, những vực ngoại tu sĩ kia mới bắt đầu đối xử một cách nghiêm tức với Uyển Thù lâu, không còn loại kiêu căng cùng khinh thường lúc đầu kia.

Đương nhiên, cùng với việc những vực ngoại tu sĩ không ngừng tràn vào trong Uyển Thù lâu, đối với Uyển Thù lâu mà nói cũng bị dính những phiền toái không nhỏ, bởi vì thế lực bản thổ của quận Lô Hề sẽ gặp gỡ những vực ngoại tu sĩ cường đại, lai lịch thần bí kia, nếu là phát sinh mâu thuẫn cùng xung đột hiển nhiên sẽ là đánh không lại.

Mấy ngày ngần ngủi liền có mấy tu sĩ bản thổ của quận Lô Hề bị vực ngoại tu sĩ ức hiếp trong Uyển Thù lâu, thậm chí còn xảy ra chuyện giết người.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều thế lực bản thổ quận Lô Hề không dám bước vào Uyển Thù lâu nữa.


Trong lòng nhiều người vô cùng không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào, bởi vì những vực ngoại tu sĩ kia quá mức cường đại, có thể tùy tiện nghiền ép bọn hắn. Có thế gặp được một người trẻ tuổi, hắn đều là cấp độ tồn tại Tôn giả.

Mà chút người của thế hệ trước đều là Đại Tôn Chuẩn Thánh, có thể thấy được khắp nơi.

Có thể nói, hiện tại ở Uyển Thù lâu, Đại Tôn nhiều như chó, Chuẩn Thánh đi đầy đất, hội tụ toàn bộ cường giả từ bốn phương tám hướng trên đại lục lại

Thậm chí ngẫu nhiên xuất hiện một Thánh Nhân cũng không kỳ quái.

Trong mắt tụ sĩ bản thổ của quận Lô Hề bản mà nói, tùy tiện một Tôn giả đều là đại năng đỉnh thiên, một khi gặp gỡ những vực ngoại tu sĩ kia, mỗi người chỉ có thể khúm núm, sao dám đắc tội.

"Thiếu gia, thiếu gia, có người khi dễ mấy tiểu tỷ tỷ trong Uyển Thù lâu, muốn cường đoạt đưa các nàng đi, phu nhân cũng ngăn không được, làm sao bây giờ"

Ngoài phòng tu luyện, âm thanh lo lắng của Tịch Tiểu Hinh vang lên, hiển nhiên tiểu nha đầu này đang rất gấp, nếu không sẽ không đến quấy rầy Tịch Thiên Dạ bế quan chữa thương.

Mới đầu, Uyển Thù lâu từ vài ngày trước liền bắt đầu có đủ loại mâu thuẫn, cũng may sự tình không lớn, phu nhân ra mặt thì những vực ngoại tu sĩ kia cũng là nể tình, không gây sự quá mức.

Cho nên mấy ngày kế tiếp, mặc dù Uyển Thù lâu phát sinh rất nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng không có ai tới quấy rầy Tịch Thiên Dạ.

Bởi vì các nàng biết, Tịch Thiên Dạ đang chữa thương, cho nên không đến thời điểm bất đắc dĩ, các nàng cũng không muốn tới quấy rầy.

Nhưng lần này không giống, dù là phu nhân ra mặt đều vô dụng, những người kia căn bản cũng không cấp cho phu nhân mặt mũi.


“Hinh Nhi đừng vội, ngươi cứ từ từ nói."

Cửa phòng tu luyện từ từ mở ra, Tịch Thiên Dạ đi ra, trên người mặc dù vẫn còn chút vết máu, nhưng ánh mắt sáng như ngôi sao, tỉnh khí thần đều cường thịnh nội liễm, hiển nhiên đã khỏi hẳn.

Tịch Tiểu Hinh thấy Tịch Thiên Dạ bước ra, thở nhẹ một hơi, nhanh chóng nói qua một lăn các sự tình phát sinh trong những ngày này Uyển Thù lâu.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, ánh mắt lạnh lại, hắn. không ngờ rằng mình chiến thành danh, Uyển Thù lâu lại trở thành nơi thị phi

Sau trận chiến ấy hắn lập tức bế quan chữa thương, những người khác cũng đang bế quan tu luyện, tranh đoạt từng giây để bản thân mạnh lên, cũng không có chiếu cố đến chút việc vặt của Uyển Thủ lâu.

Uyển Thù lâu, tầng thứ hai mươi tám, bình thường dùng để tổ chức yến hội liên hoan, cho nên lưu lượng người rất nhiều.

Mà đông người như vậy, cũng không khó đoán, hôm nay lại xảy ra chuyện.

Mấy cô nương bản thổ của quận Lô Hề đến đây liên hoan, lại không nghĩ bị một đám vực ngoại tu sĩ để mắt tới, không nói hai lời liền muốn trực tiếp cướp. người.

“Các hạ, tất cả khách hàng đến Uyển Thù lâu đều nhận được sự bảo hộ của Uyển Thù lâu, hi vọng ngươi đừng làm loạn ở đây."

Gương mặt xinh đẹp của Hà tú nương căng thắng, che chở cho một thiếu nữ ở phía sau, ánh mắt nhìn đám người kia tràn đầy đề phòng cùng cảnh giác.

Thế mà dám ngang nhiên cường đoạt thiếu nữ nhà lành tại Uyển Thù lâu, nếu thật sự bị người cướp. đi, thì còn ai dám đến đây.