Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 926: Hai thức quyết đấu (1)




- Cái gì? Kim Cương Quyền!

Người trong tiểu viện mở to mắt ra nhìn, Cổ Phi Dương sử dụng bộ pháp phiêu đật thong thả hiếm thấy, làm cho nội tâm Mạc Bình Tây cùng Mạc Vạn Phong sinh ra sóng to gió lớn, nhưng mà thời điểm đao mang chém xuống, hắn lại sử dụng Kim Cương Quyền mà võ giả trong thiên hạ đều biết đánh cánh tay Mạc Kha Bắc tê liệt, khí thế trên người có cảm giác tán đi.

- Sử dụng vũ kỹ rác rưởi này tới đấu với ta, Mạc gia các ngươi chỉ có một chút tạp kỹ này hay sao?

Cổ Phi Dương nói xong câu này thì bước tới, hai bàn tay kết Phù Sinh Ấn màu vàng, trực tiếp đánh xơ xác chân khí hộ thể của Mạc Kha Bắc, đánh vào lồng ngực của hắn.

Dưới ánh trăng có một tia máu tươi bắn ra ngoài, Mạc Kha Bắc hiện tại bay đi như con diều đứt dây, liên tiếp đụng nát mấy vách tường, nằm trong đống gạch không rõ sinh tử.

Cả đêm tối trở nên yên tĩnh dọa người.

Mạc Bình Tây thậm chí quên thăm dò thương thế của con mình, sửng sờ ở tại chỗ, cảnh vừa rồi hắn không dám tin là sự thật, cũng không cách nào tiếp nhận.

Hai tên Võ Đế đánh nhau, dù thế nào cũng là sơn băng địa liệt, bầu trời vỡ nát, thậm chí hủy đi một nửa thành trì. Hắn đã làm tốt chuẩn bị thả tín hiệu ra, mở phòng ngự trong thành, để tránh ảnh hướng đến quá lớn, nhưng mà...

Cổ Phi Dương vẫn im lặng đứng trên hư không, lạnh nhạt nói:

- Còn có kẻ nào ngưu bức muốn lên hay không?

Hi!

Lập tức phản ứng, Mạc Bình Tây thất kinh liên tục lui ra phía sau, gần như không cách nào đứng thẳng. Mạc Vạn Phong vẫn còn lâm vào trong chấn kinh lúc nãy, trong mắt của hắn đầy kinh hãi.

Mạc Tiểu Xuyên cũng gây ngốc đứng ở đó, trong mắt hoàn toàn không có thần thái, chỉ là kinh ngạc nhìn. Trong lòng của hắn sinh ra khát vọng, một quyết tâm, nhất định phải bái người này làm sư phó, nhất định phải học được bản lĩnh của người này, về sau có thể tìm cừu nhân báo thù.

- Ngang thủ thiên thu viễn, tiếu ngạo tùng lâm gian. Kham tầm địch thủ cộng luận kiếm, cao xử bất thắng hàn.

Trên không trung có thơ cổ vang vọng, một đám ánh sáng màu xanh hiện ra, không ngừng xoay tròn trên không trung, dần dần hiển hóa..

Một chiêu vừa rồi đã kinh động cả Mạc gia, các lộ cao thủ đều tới. Trong lúc nhất thời cả không trung, dưới đất, tất cả đều là người Mạc gia, năm tên thái thượng trưởng lão khác cũng nhanh chóng lao tới.

Mọi người nhìn thấy đám ánh sáng màu xanh kia, liền tế bái, đồng thanh nói::

- Cung nghênh tổ lão!

Trong tiểu viện Mạc Bình Tây đã khôi phục tinh thần lại, Mạc Vạn Phong tiến lên bái một cái.

Hai chân Mạc Tiểu Xuyên đã triệt để mất đi tri giác, toàn thân hắn là máu đứng ở đó, giống như thân ảnh độc lập đứng ở đó.

Hào quang từ từ biến ảo, một thân ảnh tiên phong đạo cốt đi tới, trong tay cầm một khối ngọc, mỗi khi đi một bước bao hàm thiên địa quy tắc trong đó, giống như trong trời đất chỉ có hắn là hóa thân của quy tắc, mỗi cử động là võ đạo.

Mọi người hoảng hốt, tổ lão đã cho chân thân hàng lâm.

Mà ngay cả sáu đại thái thượng trưởng lão đã không biết bao nhiêu năm tháng không nhìn thấy chân thân của tổ lão. Chỉ biết tổ lão vẫn tu luyện trong thành Hắc Thiết, ngay cả vị trí cụ thể bọn họ cũng không biết.

Rốt cuộc Cổ Phi Dương động dung, thần sắc phong khinh vân đạm cũng quét sạch, thay bằng chiến ý thiêu đốt, hưng phấn đang chạy trong huyết dịch, dường như hắn đã tìm được người cần tìm.

Tổ lão mở miệng nói:

- Lúc trước nghe nói ngươi bình luận Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, dường như cực kỳ xem thường võ học Mạc gia của ta. Đấu Thần đã chết, Mạc gia không người nào có thể tu luyện Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết tới cực hạn, hôm nay ta sẽ phó ước thay cho Đấu Thần, tiếp nhân tài mới xuất hiện là ngươi một hồi.

Mọi người sợ hãi.

Tất cả người Mạc gia chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, tổ lão là thân phận gì, là người nào. Trừ tông chủ chưởng môn bảy đại thế lực siêu cấp hoặc là người cầm quyền của Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải ra, trong thiên hạ không có người nào có tư cách chiến với hắn.

Cổ Phi Dương tươi cười, nói:

- Rốt cục cũng thú vị, ngươi đủ tư cách thay Đấu Thần đánh với ta một trận.

Lời nói thật cuồng vọng, người Mạc gia bốn phía phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi.

Mạc Bình Tây cũng giận dữ nói:

- Ngươi có gì tư cách gì chiến với tổ lão một trận, có thể nhìn thấy chân dung tổ lão đã là vinh hạnh lớn nhất đời của ngươi rồi.

Hắn nói lời này lọt vào trong tay Cổ Phi Dương chỉ hơi ngứa ngứa, nhưng trong lòng ngàn vạn đệ tử Mạc gia thì đó là sự thật. Rất nhiều hậu bôi Mạc gia cả đời chưa từng gặp qua phân thân của tổ lão, huống chi là bản tôn hàng lâm, trong lúc nhất thời mấy ngàn người kích động lên.

- Im lặng đi, các ngươi không phải đối thủ của người này.

Tổ lão nói một câu, lập tức như nước lạnh giội vào lòng đệ tử Mạc gia. Tất cả đều khiếp sợ tột đỉnh, nhưng mà tổ lão đã nói như thế, bọn họ sẽ không hoài nghi, tin tưởng mười phần.

Tổ lão nhìn qua Cổ Phi Dương, nói:

- Trong hậu bối trừ trừ Đấu Thần ra, ta thấy ngươi có thiên phú cao nhất. Không, phải nói thiên phú của ngươi cao hơn Đấu Thần. Trận chiến hôm nay qua đi, đại lục sẽ có truyền lưu danh tiếng của ngươi.

Cổ Phi Dương nói:

- Lão gia hỏa nói nhảm thật nhiều, ta đã không đợi được nữa. Ngày đó ở Lam Tuyết Thánh thành gặp được Mạc Đấu Thần, chưa từng nhìn thấy Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, thật sự là chuyện đáng ăn năn. Hôm nay ngươi nên đền bù cho ta đi.

Tổ lão nói:

- Như ngươi mong muốn.

Trên tay của hắn kéo ra một đồ án thái cực, giơ tay nhấc chân là thiên uy hiển hách, ở giữa thiên địa là cực hạn võ đạo, tất cả đều diễn biến trong tay của hắn.

- Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết thức thứ nhất, Hồng Trần Ngưng Vọng Ánh Hạo Nguyệt!

Thái cực đồ trong tay của hắn diễn biến ra hồng trần vạn trượng, bóng tối vô tận thối lui, hóa thành hào quang bảy màu chiếu rọi các nơi. Trong ánh trăng, một đạo lưu quang ngưng tụ, tỏa ra ánh trăng sáng lạn.

Sắc mặt Cổ Phi Dương ngưng trọng, không dám chủ quan chút nào cả, năm ngón nắm lại, bảo kiếm phá không bay đi, trong tay cầm thanh liên, quát:

- Thanh Liên Kiếm Ca, Cửu Hoa Luân Chuyển!

Kiếm khí hóa thành chín đóa hoa sen nở rộ, chúng xếp thành hình chữ phạm trên không trung, ngăn cản tất cả hào quang, lúc này từng thanh ngọc kiếm từ hoa sen bắn ra.

Kiếm thức của Cổ Phi Dương biến đổi, trường kiếm trong tay đột nhiên biến mất không thấy. Tay của hắn niết kiếm quyết, trực chỉ trời cao, trong đêm tối có ngàn vạn ánh sáng như mưa rào, hóa thành một thanh tinh kiếm to lớn chém vào thái cực đồ.

- Tuyên cổ tinh không, sớm chiều tiêu tan, kiếm quyết -- Tinh Diệt!

Thần sắc tổ lão cũng đại biến, ngọc như ý trong tay lưu chuyển, đột nhiên thái cực đồ vận chuyển, âm dương ngư di động trên hai cánh tay, ngọc như ý hóa thành một thanh ngọc kiếm, quét ngang tất cả hào quang, đâm thẳng vào một kiếm đó.

- Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết thức thứ hai, Ngọc Ảnh Đãng Khí Kiếm Hồi Tràng!

Hai đạo kiếm khí mang theo hạo nhiên quanh quẩn, cả thiên địa biến thành kiếm khí bao phủ, tất cả mọi người đắm chìm trong kiếm ý chí cao này, dường như trong cả thiên địa chỉ có kiếm quang, không còn lại cái gì cả..