Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 906: Kinh biến (2)




Tuân Tri Minh nói:

- Nếu thật chỉ là Võ Tôn bình thường mà nói, sợ là đã ngã chết trong dung nham rồi.

Tễ Lâm cả kinh nói:

- Những dung nham này lợi hại như thế?

Tất cả mọi người khó mà tin được, Tuân Tri Minh hừ lạnh nói:

- Không tin thì ngươi thử xem!

Tự không ai dám thử, sắc mặt đều ngưng trọng, mắt thấy bảo tàng trước mặt, nhưng lại trông thấy bắt tới tay, tâm tư ngứa náy khó chịu, không cam lòng.

Tuân Tri Minh nói:

- Tễ hội trưởng đại nhân, nơi này tu vị các ngươi cao nhất, nghĩ biện pháp đánh ra một lối đi cho mọi người đi.

Tễ Lâm hừ lạnh nói:

- Ta cũng muốn nhìn một chút, có phải kinh khủng như Tuân tông chủ nói hay không.

Hắn vung trường bào màu vàng ra, hóa thành một đạo tàn ảnh bay tới.

Rầm rầm rầm...

Trong dung nham có ba tiếng nổ vang lên, ba dòng dung nham bay tới, bay múa xoay quanh qua nơi đây.

Tễ Lâm cả kinh, sợ hãi nói:

- Lĩnh vực vậy mà vô dụng?

Hắn và Tuân Tri Minh thất thần trong ngắn ngủi, liền xuất liên tục xuất chiêu đánh nát nham tương, phòn ngự mở ra bốn phía, vậy mà giẫm phải một kích bắn tới vượt qua dòng sông bên kia.

Rống!

Ngay thời điểm Tễ Lâm sắp sửa qua được bên kia, đột nhiên trong lúc này tỏng hỗn độn màu đỏ có tiếng gào vang lên, giống như mãnh thú gào thét, một đạo âm ba công kích truyền ra, đánh lên người Tễ Lâm, đánh hắn lui ra sau.

Phốc!

Tễ Lâm là Võ Tôn cửu tinh, vậy mà bị tổn thương dưới một kích kia, hoảng hốt lui ra sau lưng.

Dịch đỏ bên dưới chảy xiết nhanh chóng, nhiệt độ cao bắn lên trên, lần nữa ngưng tụ ra mấy đạo huyết thanh quấn tới Tễ Lâm, dường như không lưu hắn không được.

Biên cố này làm người ta quá sợ hãi, Tuân Tri Minh càng nghĩ càng sợ, những huyết thanh này thấm sâu vào người, Tễ Lâm vào lúc này nguy hiểm.

- Không tốt, cứu hắn!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, không nói hai lời lao ra..

Tất cả mọi người ngạc nhiên, không rõ Bạch Nguyên vì sao vào lúc này cứu mạng đối phương.

- Tình huống có biến, nơi đây nguy hiểm cứu Tễ Lâm chính là cứu mình, không thể đồng tâm hiệp lực thì sợ rằng không ai có thể rời khỏi.

Lý Vân Tiêu hét lớn trên không trung, một loại cảm giác kỳ quái sinh ra trong lòng. Hắn dường như phát giác nguy hiểm khó nói nên lời, trực giác làm cho hắn cảm thấy, bất luận cường giả Võ Tôn gì cũng là lực lượng không thể bỏ qua.

Lý Vân Tiêu một kiếm chém thẳng ra, kiếm quang ẩn chứa quy tắc chi lực, chém huyết thanh màu đỏ xuống, chỉ thấy Tễ Lâm đang chèo chống đau khổ.

- Mau đi ra!

Kiếm khí của hắn tung hoành, lập tức chém ra hơn trăm đạo kiếm quang, áp chế huyết thanh trên bầu trời.

Tễ Lâm vẻ mặt khó có thể tin, hắn cho rằng mình nhìn lầm, hoặc là Lý Vân Tiêu có âm mưu gì, cảnh giác nói:

- Ngươi muốn điều gì?

Lý Vân Tiêu nổi giận mắng:

- Làm con em ngươi ah, còn không mau trốn đi, nếu ngươi không phải Võ Tôn cửu tinh, ta mới sẽ không cứu ngươi!

Đột nhiên hắn cảm nhận được lực lượng rất mạnh từ trung ương truyền tới, một đạo thân ảnh hỏa hồng lăng không bay lên, đánh ra một chưởng về phía hai người.

- Từ đó là...

Võ giả bên bờ sông đầy sợ hãi, tốc đọ của thân ảnh màu đỏ quá nhanh, bọn họ koong nhìn rõ ràng.

Mà Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, dưới sự kinh hãi hoành kiếm đâm ra.

Nếu không phải Tễ Lâm là Võ Tôn cửu tinh, hắn tuyệt đối không xuất thủ cứu giúp.

Một tiếng rống lúc nãy vang lên, Lý Vân Tiêu ý thức được đại sự không ổn, thiếu đi một Võ Tôn cửu tinh, thế cục có lẽ sẽ trở nên không xong hơn.

Tễ Lâm cũng kịp phản ứng, mặc kệ Lý Vân Tiêu mục đích là gì, ít nhất bây giờ đang giúp mình, hắn bị công kích kia đánh tổn thương, nhu cầu cấp bách hòa hoãn một chút, lập tức thuận thế dọc theo thông đạo Lý Vân Tiêu bổ ra thoát ra ngoài.

Mà Lý Vân Tiêu vung trường kiếm, kiếm khí tung hoành trên không trung, hóa thành một đạo kiếm quang chém vào thân ảnh màu đỏ.

Thân ảnh kia không sợ hãi, vậy mà dùng thân thể đối chiến với Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm của Lý Vân Tiêu.

Phanh!

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy một kiếm này chém lên kim cương, phát ra hoa lửa mạnh mẽ, trên cánh tay truyền tới lực phản chấn cực lớn, thanh kiếm sắp rời tay.

Thân ảnh màu đỏ một quyền đánh bay hắn, thân thể biến hóa mầy lần trên không trung, vậy mà dùng một bộ pháp quyết tinh diệu đánh ra, trong chốc lát lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, hai tay kết ấn đánh xuống.

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào bộ pháp và thủ pháp của thân ảnh kia, hoảng sợ kêu lên

- Thiên Lý Huyễn Quang Bộ!

Lý Vân Tiêu kinh hãi, một đạo ấn quyết kinh thiên ngưng tụ trên nham tương, bí quyết mang theo phù sinh ý cảnh, giống như hồng nhan đạp tuyết, chiếu rọi tứ phương, cảnh đẹp ý vui.

Lý Vân Tiêu đã không cách nào bận tâm ấn quyết tiếp theo sau của thân ảnh màu đỏ, chỉ lần lực lượng một ấn bao phủ toàn bộ võ giả vào trong đó, mặc dù người ở xa mấy chục mét, trong lòng vẫn sinh ra sợ hãi..

Đây là khí tức tử vong bao phủ mọi người, chẳng khác gì ngày đó tại thành Viêm Vũ gặp phải một quyền của Võ Đế.

- Không gian cũng khóa sao?

Hai tay Lý Vân Tiêu biến hóa không ngừng, ba kinh văn thượng cổ tỏa ra kim quang sáng lạn, bắn thẳng về bốn phía.

- Minh Vương Ấn, phá phong!

Chung quanh Lý Vân Tiêu truyền ra âm thanh ầm ầm bắn ra các nơi, hắn biết rõ bản thân hắn dù thế nào cũng không thể ngăn một ấn này, ấn quyết này thập phần rõ ràng, lúc trước lúc sáng chế chiêu này hắn đã cân nhắc đến quy tắc không gian, khóa chết toàn bộ các đường lui.

Nhưng mà vào lúc này hắn bằng vào hồn lực cường đại chèo chống, thi triển Minh Vương Ấn cưỡng ép xé rách lực phong ấn, sau đó Thái Cổ Thiên Mục bắn ra một đạo tinh thần lực ngập trời, thuấn di đi ra ngoài.

- Di Hình Hoán Vị!

Đám võ giả bên kia đang há hốc mồm, chờ xem Lý Vân Tiêu đối mặt với một kích kinh thiên của tên kia thế nào, trong lúc này đã phát hiện Lý Vân Tiêu biến mất, Phù Sinh Ấn đánh vào người bọn họ.

Hi!

Rốt cuộc mọi người hiểu vì cái gì Lý Vân Tiêu lúc trước nói cứu Tễ Lâm chính là cứu chính mình, một kích kinh thiên này làm cho bọn họ chẳng khác gì con sâu cái kiến ngăn cản cả, duy chỉ có Võ Tôn mới có thể ngăn cản lại.

Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy đều quá sợ hãi, mọi người lập tức được tình huống không đúng, không hề giữ lại mà liên thủ công kích.

Tễ Lâm ăn thiệt thòi, tự nhiên biết rõ thân ảnh màu đỏ khủng bố ra sao, hơn nữa trong mơ hồ dường như suy đoán ra cái gì, trực tiếp ném ra một khối kim loại giống như cục gạch, nó không ngừng phóng đại trong tay của hắn, cuối cùng vỗ vào trong hóa thành lưới sắt to lớn, để ngang trước mặt mọi người bắt ấn quyết.

Tuân Tri Minh điểm ra một chỉ, trên người lại bắn ra trăm ngàn đạo hào quang, cả không gian bị hào quang chiếu sáng, đuổi theo cục rạch của Tễ Lâm, bắn vào thân ảnh màu đỏ.

Bàn tay Tiêu Minh Huy đánh lên một khối ngọc bài, ngọc bài tỏa ra hào quang màu xanh, ngưng tụ kiếm khí màu xanh trên không trung, đột nhiên bắn đi.