Trần Chân đột nhiên mừng lớn nói:
– Vân thiếu, chẳng lẽ kinh mạch của ngươi đã thông, mở ra mạch luân?
Lý Vân Tiêu lắc lắc đầu, thở dài nói:
– Nào có dễ dàng như vậy.
Trần Chân cũng có chút bị hồ đồ rồi, chỉ vào hai người hôn mê trên đất nói:
– Này… Chuyện gì thế này?
Lý Vân Tiêu biết việc này giải thích với bọn hắn cũng không rõ ràng, vì vậy cười nói:
– Ngươi không thấy là chính bọn hắn đụng tới sao?
Trần Chân nhất thời nghẹn lời.
– Đụng tới là không sai, nhưng, nhưng điều này cũng…
Lý Vân Tiêu phất tay ngắt lời nói:
– Được rồi, chuyện này cũng đừng nhắc lại. Ta về ký túc xá trước, đợi lát nữa trường học đến tra việc này, ở đây nhiều người như vậy cũng có thể làm chứng cho ta.
Hắn đem đại kiếm vác trên vai, liền đi về phía ký túc xá.
– Chuyện này…
Trần Chân nhất thời có chút ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu biến hóa quá lớn. Không chỉ là về thực lực, mà là khí chất cả người, cùng dĩ vãng hoàn toàn khác nhau.
– Lý Vân Tiêu, coi như chúng ta làm chứng cho ngươi! Nhưng mấy kiếm sau ngươi phế bỏ bọn họ, chuyện này sợ sẽ chọc đến phiền phức ngập trời!
Tần Như Tuyết đột nhiên hô:
– Đỗ gia cùng La gia vẫn luôn đối địch với Lý gia các ngươi, sợ sẽ nhờ vào đó sinh sự!
Thân thể Lý Vân Tiêu hơi dừng lại một chút, đầu cũng không quay về, khẽ cười nói:
– Nếu bọn họ không thành thật, ta liền đánh nổ chim nhỏ của bọn hắn!
Trên mặt Tần Như Tuyết lướt qua một tia đỏ ửng, tức giận dậm chân nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật hạ lưu! Còn nữa, làm sao đột nhiên biến hóa lớn như vậy? Gây ra phiền toái lớn như vậy, còn làm như không có chuyện gì, thực sự là tức chết ta rồi!
Hàn Bách như có điều suy nghĩ nói:
– Mặc dù Đỗ Phong cùng La Kiệt là con cháu Đỗ gia, La gia, nhưng không phải đệ tử nòng cốt gì, lấy thân phận của Vân thiếu, phế bỏ thì phế bỏ. Ta không tin bọn họ dám tới Lý gia đòi lẽ phải! Ta là sợ bọn họ sẽ trực tiếp đối phó với Vân thiếu, như vậy Vân thiếu liền nguy hiểm.
Trần Chân hừ nói:
– Hừ, ở trong học viện bọn họ còn không dám hung hăng như thế! Phái người trực tiếp đến học viện giết người, này so với đắc tội Lý gia còn chết nhanh hơn!
Hàn Bách cau mày nói:
– Người ngoài tự nhiên không dám vào động thủ, nhưng nếu là học viên động thủ, học viện cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tần Như Tuyết biến sắc.
– Ngươi là nói Lam Phi?
Hàn Bách gật đầu lia lịa.
– Ai cũng biết Đỗ Phong là người của Lam Phi, mà Lam Phi đã mở ra bảy đạo mạch luân, sắp cô đọng nguyên khí, xung kích Võ sĩ!
Sắc mặt của Tần Như Tuyết cùng Trần Chân cũng trở nên nặng nề, Võ sĩ cùng Võ đồ là hai khái niệm khác nhau một trời một vực, huống hồ Lý Vân Tiêu ngay cả Võ đồ cũng không phải!
Ba người thương thảo một trận, cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể than thở rời đi.
Học viên của Học viện Già Lam là toàn quốc tinh tuyển ra đệ tử ưu tú nhất, hoặc là như Lý Vân Tiêu, những con em quyền quý của vương quốc. Vì lẽ đó trong học viện thiên tài cùng ngu ngốc đều là một đoàn.
Lý gia là đại lão quân đội của Nước Thiên Thủy, tuy rằng bởi vì nguyên nhân thể chất, đã sớm bị gia tộc vứt bỏ, nhưng ở trong học viện vẫn có một gian phòng ngủ độc lập, đồng thời còn có phòng tu luyện độc lập.
Hô!
Hắn tùy ý ném hắc thiết trọng kiếm xuống đất, bắt đầu hất tay, ép chân, làm các loại tư thế, hoạt động gân cốt.
– Vóc người này quá yếu, nhất định phải mau chóng cường tráng lên. Bá Thiên Luyện Thể Quyết, luyện thể thuật chí dương chí cường trong thiên hạ, kiếp trước thời điểm được bộ công pháp kia quá chậm, còn không kịp tu luyện liền bỏ mình, lần này vừa vặn!
Hắn trầm quát một tiếng, hai chân gập xuống, cả người chậm rãi ép tới, eo cong, lập tức trương thành mãn cung, hình thành một quả cầu, một luồng khí tức quái dị từ trên người tản mát ra.
Uống!
Một luồng đau đớn gần như đáng sợ từ bên hông truyền vào trong óc, như có mũi đao đem thân thể cắt rời. Lý Vân Tiêu rốt cục không nhịn được biến sắc, cả người lại không bị khống chế, trong nháy mắt đạn về, dưới chân mất đi cân bằng, lảo đảo lùi lại mấy bước, đặt mông trực tiếp ngồi dưới đất.
– Công pháp này làm sao biến thái như vậy, ta cảm giác toàn thân đều muốn vỡ ra! Chẳng trách tên khốn Bá Thiên kia thực lực kinh thiên, chỉ là bắt đầu nhập môn liền thống khổ như vậy!
Bá Thiên Vũ Đế là một vị được công nhận thực lực mạnh nhất trong thập đại phong hào Vũ Đế!
Bộ luyện thể quyết này là hắn nhờ số trời run rủi từ trong tay Bá Thiên Vũ Đế lấy được, vẫn không dám lộ ra, vốn định lén lút tu luyện, ai biết còn chưa bắt đầu liền chết ở trong Thiên Đãng sơn mạch.
– Có bộ luyện thể quyết này, coi như ta không cách nào mở ra mạch luân, cũng đủ để tu luyện tới cấp độ Vũ Đế!
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, lần thứ hai hét lớn một tiếng, khom người bắt đầu. Tồn tại có thể tu luyện tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, cái nào không phải nghị lực kinh người. Thiên phú cố nhiên trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn chính là đạo tâm kiên định, dũng khí cùng quyết tâm vĩnh viễn không chịu thua!
– Bá Thiên Luyện Thể Quyết thức thứ nhất… Nguyệt Dương!
Lý Vân Tiêu lần thứ hai trở thành trạng thái vòng tròn, lực kéo to lớn để thân thể hắn giống như bị ngũ mã phân thây, mỗi một tấc bắp thịt xương cốt cũng bắt đầu tan vỡ!
Ầm!
Lần này chống đỡ năm giây, cả người lần thứ hai bắn ra ngoài, trực tiếp dính ở trên vách tường. Nội phủ bị chấn động đến mức tinh lực lăn lộn, phun ra ngoài một ngụm máu lớn.
– Trở lại!
Hắn hét lớn một tiếng, hai lần gặp khó để nội tâm sinh ra ngạo khí.
– Tên khốn Bá Thiên kia có thể luyện, ta mạnh hơn hắn!
Thập đại phong hào Vũ Đế trong lúc đó, tuy rằng công nhận thực lực Bá Thiên số một, nhưng ai cũng không phục ai, nội tâm đều là hạng người ngạo khí lăng vân, bễ nghễ thiên hạ!
– Nguyệt Dương thức!
…
Sau một ngày, nội đường trọng lực tu luyện của học viện.
Từng cái từng cái Truyền Tống Trận Pháp khắc vào trên mặt đất đá xanh, phân biệt dẫn tới khu vực trọng lực không giống. Chỉ cần học viên dùng một khối nguyên thạch để vào trong trận pháp, là có thể trực tiếp bị truyền đi.
Toàn bộ Truyền Tống Trận trọng lực phân bố linh tinh, diện tích mấy mẫu, cũng chỉ có thủ đô mới có thực lực như thế, làm ra một nơi tu luyện như vậy! Ở trung ương mấy chục Truyền Tống Trận Pháp, là một cái đài cao, có hơn một nghìn mét vuông, là điểm đến từ trong các khu vực trọng lực truyền ra.
Lý Vân Tiêu nhìn các học viên người đến người đi, từng cái từng cái khuôn mặt thanh xuân non nớt, tâm tư phảng phất trở lại mấy chục năm trước. Lúc đó hắn còn là một Vũ đồ phổ thông, cùng hết thảy Vũ đồ ở nơi này như thế, nghe truyền kỳ cố sự của các đại anh hùng, không ngày không đêm ân cần khổ luyện, hướng về con đường cường giả trong lòng đi tới.
Chủ động tới nơi này tu luyện nhiều là con cháu gia đình nghèo khổ, chỉ mong có một ngày trở thành Võ sĩ của vương quốc, nổi bật hơn mọi người, quang tông diệu tổ!