Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 771: Bán mặt mũi (1)




- Ân, đi cùng một tiểu tử chèo thuyền!

Hác Liên Thiểu Hoàng nói:

- Yên tâm đi, dùng năng lực của vị đại nhân kia tuyệt đối không gặp nguy hiểm đâu.

Thần sắc của Lạc Vân Thường và Đinh Linh Nhi đều rơi trong mắt hắn, dùng kinh nghiệm tình trường lão luyện của hắn, lập tức đã rõ giữa ba người có quan hệ vi diệu, lộ ra dáng tươi cười hiểu ý, nói:

- Hai vị tiểu thư không bằng đến Khinh Ca Lâm Địa ta nghỉ ngơi một hồi, vị đại nhân kia rất nhanh sẽ trở về thôi.

Lâu như vậy không gặp sư phụ, hắn lập tức liền quyết định trước hảo hảo nịnh nọt hai vị này sư mẫu này đã nói sau.

Đinh Linh Nhi trầm tư một chút, nhân tiện nói:

- Như thế cũng tốt, những người này trước tiên bắt về đã.

Nàng chỉ về phía bọn người Thương, Đường Kiếp lập tức thay đổi sắc mặt.

Thương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tiểu Thanh giống như người ngoại đang lạnh nhạt thờ ơ trên bầu trời, nói:

- Tiểu Thanh, ta gặp phải phiền toái, giúp ta.

Tiểu Thanh sững sờ, lập tức khuôn mặt lạnh xuống, giễu cợt nói:

- Thương, ngươi đang nói đùa sao? Ta thấy ngươi cũng không giống loại người thích nói loạn mà?

Thương khẽ cười khổ không thôi, nói:

- Tính tình của ta ngươi còn không biết sao, giúp chúng ta rời đi, ta suy diễn cho ngươi chu thiên tinh thần, cực hạn võ đạo một lần.

Tiểu Thanh toàn thân chấn động, lộ ra vẻ giật mình, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cười lạnh nói:

- Hồn Thiên Nghi kia của ngươi cũng đã phế đi, còn suy diễn chu thiên tinh thần kiểu gì nữa?

Thương nói:

- Chẳng qua chỉ tổn hại trục chính, muốn chữa trị cũng không khó. Huống hồ ta cũng thu được không ít tinh nguyên từ bản thể ngươi, muốn hồi phục lại thập phần đơn giản. Ngươi cũng nên rõ, suy diễn võ đạo cực hạn đối với ngươi có bao nhiêu chỗ tốt a?

Lời Thương nói ba phần thực ba phần giả, thánh khí tổn hại, Thiên Võ Giới hiện giờ sợ rằng không ai có thể chữ trị, lại bị hắn nói hời hợt như thế, giống như việc không đáng lo vậy.

Tiểu Thanh thoáng cái lâm do dự, thánh khí Hồn Thiên Nghi của Yêu tộc hắn cũng rất rõ ràng, không phải chỉ là một kiện huyền khí công kích đơn giản, hơn nữa trong đó ẩn chứa toàn bộ võ đạo ý cảnh, suy diễn đến mức tận cùng thậm chí có bí mật Thần Cảnh!

- Các ngươi có thể rời khỏi hay không, chẳng lẽ không phải do ta định đoạt sao?

Thanh âm lạnh nhạt của Hác Liên Thiểu Hoàng du du vang lên, lạnh nhạt nhìn tiểu Thanh một cái, hừ nhẹ nói:

- Hai vị tiểu thư đã nói bắt đám các ngươi về, đừng ai mong rời đi được.

Khí thế trên người hắn cũng không tản ra, nhưng theo những lời này nói ra, hào khí hiện trường thoáng cái trở nên ngưng trọng.

Tiểu Thanh nhướng mày, đã bị Thương nói động tâm rồi, nói:

- Hác Liên Thiểu Hoàng, bán ta mặt mũi, thả bọn hắn, sao hả?

- Hừ, bán ngươi mặt mũi?

Hác Liên Thiểu Hoàng vẻ mặt khinh thường, ánh mắt dần dần lạnh xuống, dừng ở tiểu Thanh, mỉa mai nói:

- Ngươi coi mình là gì chứ?

Tiểu Thanh biến sắc, đang muốn tức giận, nhưng vẫn nhịn được, trầm giọng nói:

- Ngươi có thể đột phá Võ Đế, ta coi như cũng có một phần công lao a?

- Đúng vậy, nếu không có ngươi một đường dẫn đạo ta tiến vào không gian thần thụ cùng lĩnh ngộ tới, ta quả thật không thể dễ dàng tiến giai vậy được. Bất quá...

Hác Liên Thiểu Hoàng cũng không phủ nhận, nhưng lời nói xoay chuyển, lãnh đạm nói:

- Ngươi muốn giúp ta đột phá, cũng không yên lòng a?

Tiểu Thanh nheo mắt, thản nhiên nói:

- Bất kể như thế nào, ít nhất ta giúp ngươi, hơn nữa không gây bất lợi với ngươi, không phải sao?

Hác Liên Thiểu Hoàng cười lạnh nói:

- Ai nói, ngươi bây giờ không phải sẽ gây bất lợi với ta sao?

Hai người đối chọi gay gắt, hào khí càng ngày càng gắt gao, không chỉ ở bốn phía hai người, ngay cả bầu trời vào thời khắc này cũng bỗng nhiên biến sắc, phảng phất như dấu hiệu trước khi bão tố tiến đến vậy.

Tuy rằng hai người cơ hồ một trước một sau vừa đột phá đến Võ Đế, nhưng cũng không phải tồn tại bình thường.

Tiểu Thanh vốn là linh thể chi thân, lực tương tác với quy tắc Thiên Địa rất mạnh, lúc còn ở Võ Tôn đã có thể dẫn hạ Thái Hư Ngọc Thanh Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế Thần Lôi, nhưng dù vậy, cũng phải hay Võ Đế bình thường có thể tiếp được rồi. Huống chi hiện giờ tiến giai Võ Đế, nếu ngưng tụ Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi, uy lực kia càng khó có thể tưởng tượng nổi.

Hác Liên Thiểu Hoàng thì lại có quyền ý vô địch, dưới một quyền, muôn đời bất hủ.

- Nói nhiều như vậy hữu dụng sao? Quyền đầu cứng mới là đạo lý!

Hác Liên Thiểu Hoàng chẳng muốn nhiều lời, thân ảnh lóe lên, liền xuất hiện trên không trung, một quyền đánh tới chỗ tiểu Thanh, không gian dưới quyền kình cũng trở nên vặn vẹo, từng chút sụp đổ, trọng lực vô cùng trầm trọng đè ép tới.

"Phanh! "

Trên mặt Tiểu Thanh lập tức bị tuôn ra một lỗ nhỏ màu đen, trong lỗ nhỏ là hư không màu đen vô tận, mang đến cho người một loại cảm giác lạnh lẽo.

Trên người hắn lôi điện lập loè, mặt bị đánh xuyên lập tức khôi phục như ban đầu..., mặt âm trầm, trong tay chậm rãi ngưng tụ ra một lôi cầu, hồ quang điện "Đùng đùng" lóe ra hơn trăm mét, nhan sắc dần dần biến đậm, phạm vi phóng xạ cũng càng lúc càng lớn, phạm vi vài dặm đều nằm dưới uy áp của lôi đình.

Mọi người ở đây toàn bộ hoảng sợ thất sắc nhìn sấm sét vang dội kia, đừng nói lôi đình đánh xuống, chỉ riêng cảm giác áp bách hiện giờ thôi đã khiến bọn hắn hãi hùng khiếp vía, khó sinh ra nổi lòng chống cự.

Hác Liên Thiểu Hoàng cũng biến sắc, Đế Khí chi uy tản ra, bài xích một phương lôi đình, bảo hộ đám thủ hạ vào trong, năm ngón tay lại nắm cũng một chỗ, ở phụ cận nắm đấm không ngừng có lực lượng kỳ dị lưu động, một khi động thủ tất nhiên là Thiên Băng Địa Liệt!

- Ngươi cảm thấy Bất Hủ quyền ý của ngươi có thể ngăn được Diệt thế thần lôi của ta sao?

Tiểu Thanh tựa hồ rất không muốn đánh, ngưng giọng nói:

-Cho dù ngươi có thể kháng trụ diệt thế chi uy không chết, nhưng những thủ hạ kia thì sao? Không có Đế Khí hoặc là huyền khí cửu giai hộ thân, lập tức sẽ chôn vùi ngay!

Hác Liên Thiểu Hoàng trong lòng căng thẳng, tiểu Thanh nói không sai, trận thế trước mắt, thần thụ này biến hóa còn lợi hại hơn hắn nghĩ, nhưng miệng vẫn không chịu chịu thua, hừ lạnh nói:

- Sao hả, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, sợ sao?

Tiểu Thanh nhàn nhạt nói:

- Ta không phải sợ, bởi vì ngươi căn bản không phải đối thủ của ta. Chỉ là nếu đánh nhau, bọn người Thương cucngx sẽ tan thành mây khói, đối với ta và ngươi cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.

- Hừ!

Hác Liên Thiểu Hoàng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, mà thu vào toàn bộ khíthế quanh thân, chậm rãi rơi xuống mặt đất

Hành vi của hắn đã bày tỏ thái độ rồi, chỉ vào tiểu Thanh nói:

- Ta cho ngươi mặt mũi, nhưng cũng không phải là ngươi giúp ta, mà là ngươi giúp vị đại nhân kia đả thông tinh không chi lộ.

Tiểu Thanh cũng thấy tốt thì lấy, hóa đi lôi đình trong tay, toàn bộ bầu trời lập tức hồi phục một mảnh sáng sủa, áp lực trong lòng tất cả mọi người cũng bị quét sạch, nhưng ánh mắt nhìn tiểu Thanh lại tràn đầy kiêng kị.