Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 770: Tiến vào Thái Cổ chi địa




Thương thì lộ ra vẻ trầm tư.

Ánh mắt Tiểu Thanh ngưng lại, vang lên lời Lý Vân Tiêu nói lúc trước..., tựa hồ có chút giật mình, nhưng trong mắt lại lộ vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.

Đại thụ đâm vào bầu trời đã mất đi tinh nguyên, đứt gãy ra từng khúc, không ngừng rơi xuống từ trên không trung. Cành lá rập rạp bốn phía vào thời khắc này cũng dần dần héo rũ, nhanh chóng co lại đến khi chết héo, hóa thành bùn xuân. Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh, thân đại thủ dài đến vài dặm, giống như rừng rậm lại nói sụp liền sụp, rất nhanh đã biến mất toàn bộ, biến về tới Yêu Nguyên mênh mông.

Toàn bộ tràng diện thập phần rung động tiếng lòng, nhưng trong khoảng thời gian này mọi người đã trải qua rất nhiều chuyện rung động, có thể còn sống sót đã là thần kinh không ổn định rồi, nhìn thấy thần thụ tiêu vong, cũng không có bất kỳ biểu lộ nào cả.

"Ầm ầm! "

Xa xa truyền đến tiếng nổ vang, một đạo thanh sắc quang mang phi tốc bắn tới, dĩ nhiên là một chiếc U Minh chiến hạm, chỉ một thoáng đã phóng đến trước mặt mọi người.

Trên chiến hạm mấy đạo nhân ảnh trực tiếp phóng lên trời, tản khắp mọi nơi.

Một người trong đó lo nghĩ nói:

- Không có, Vân Tiêu đâu rồi.

Những người này đúng là dong binh đoàn Thái Điểu phái tới, trước kia tiến vào tứ quý kết giới, thực lực Mộc Vô bị lê phong ấn, đi bên người hắn quá nguy hiểm nên Lý Vân Tiêu liền phái hắn trở về báo cáo tình huống. Hải Bắc Phi lúc này triệu tập tất cả cao thủ, dốc toàn bộ lực lượng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, không thể tưởng được tất cả chấm dứt.

Mộc Vô ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bọn người Thương, bỗng nhiên nói:

- Phải hỏi những người Yêu tộc này một chút rồi.

Hắn đa số đều chú ý đến trên người Lê, phong ấn trong cơ thể mình còn chưa cởi bỏ, từ một gã cường giả Võ Tôn biến thành tay trói gà không chặt, loại cảm giác này khó chịu dị thường.

Lập tức tất cả mọi người dong binh đoàn Thái Điểu liền vây quanh lấy mấy tên Đại Yêu, còn có Đường Kiếp vào trong, thậm chí trong đó có bốn gã cường giả Võ Tôn, lĩnh vực trên người mở ra, gắt gao áp chế lấy bọn người Thương.

Còn có hai người Đào Bình và Thích Quang, bọn hắn vốn đang hảo hảo hộ pháp cho Diệp Phàm, Diệp Phàm lại đột nhiên hóa thành một đạo quang mang biến mất, khiến bọn hắn hoảng sợ liên tục tìm kiếm, lúc này mới chạy tới. Giờ phút này nhìn thấy người dong binh đoàn Thái Điểu, bọn họ cũng có quen biết với Mộc Vô nên vội vàng đi lên chào hỏi.

Đinh Linh Nhi tiến lên cả giận nói:

- Lý Vân Tiêu đâu rồi?

Nàng và Lạc Vân Thường sắc mặt đều khó coi dị thườn, mọi nơi chỉ còn có mấy người sống như vậy, cùng với Vũ Văn Cao đang hấp hối ở cách đó không xa, ngoài ra không hề còn bất cứ người sống nào nữa. Hơn nữa trên mặt đất cảnh hoàng tàn khắp nơi, hiển nhiên là vừa lưu lại sau đại chiến, đặc biệt là phá hư do một quyền của Hác Liên Thiểu Hoàng tạo thành khiến mọi người đều giật nảy mình.

Hai người trong lòng đều căng thẳng, cắn cặp môi đỏ mọng, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

Sắc mặt Đường Kiếp lộ ra vẻ bối rối, hắn vừa mới đột phá đến Võ Tôn, trong lòng đang đầy vui mừng, không thể tưởng được lại gặp phải đại địch như thế, dùng tình huống đám Đại Yêu trước mắt, căn bản không hề có lực đánh với người một trận. Hắn lập tức trầm giọng nói:

- Chư vị, Lý Vân Tiêu đã đi Thái Cổ chi địa, chúng ta cũng không phải là địch nhân.

- Không phải là địch nhân sao

Mộc Vô lạnh như băng nhìn hắn, khiến Đường Kiếp cảm thấy lòng đầy sợ hãi, lúc này mới cười lạnh nói:

- Đừng tin hắn, trước bắt lấy toàn bộ bọ họ, hảo hảo thẩm vấn, nếu không không có một câu nói thật đâu!

Đường Kiếp khẩn trương, đang muốn giãy dụa, đột nhiên truyền đến một giọng nói:

- Hắn nói không sai. Lý... Vị đại nhân kia đã đi vào Thái Cổ chi địa rồi.

Thân ảnh khôi ngô của Hác Liên Thiểu Hoàng từ trên trời rơi xuống, trong mắt có một chút đỏ lên, nhưng trên mặt lại là vẻ vui sướng khó dấu được, từ không trung rơi vào trên đại địa.

- Đoàn trưởng đại nhân!

Tất cả người dong binh đoàn đều giật mình, sau đó vô cùng khiếp sợ nhìn qua Hác Liên Thiểu Hoàng, giờ phút này khí thế phát ra từ trên người hắn đã hoàn toàn khác với lúc trước, căn bản không thể ước đoán. Mà ngay cả bộ dáng cũng tựa hồ trở nên tuấn tú thêm vài phần, càng lộ ra mị lực nam tính.

Biến hóa này chỉ có một khả năng, đám người dong binh đoàn Thái Điểu đều vui mừng quá đỗi, nhao nhao kích động không thôi.

Hải Bắc Phi kích động khó có thể tự kiềm chế, nói:

- Đoàn... Đoàn trưởng, ngươi... Ngươi thật sự đã...

- Ân!

Hác Liên Thiểu Hoàng ngược lại lộ ra bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường, trong mắt hiện lên một vòng kinh diễm, lộ ra dáng tươi cười hiểu ý, nói:

- Hai tiểu la lỵ cực phẩm từ đâu đến? Xem ra trong khoảng thời gian ta không có mặt, các ngươi cũng rất để bụng công tác nha.

Tâm tình vừa mới kích động không thôi của Hải Bắc Phi thoáng cái đã lạnh như băng, nhìn bộ dạng kia của Hác Liên Thiểu Hoàng, vội bước lên phía trước nói:

- Đoàn trưởng đại nhân, hai người này là bằng hữu của Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu lại là bằng hữu của chúng ta, ngươi, ngươi không thể...

"BA~! "

Chỉ nghe thấy một cái tát thanh thúy vang lên, mọi người khiếp sợ, nguyên một đám há lớn miệng.

Hác Liên Thiểu Hoàng vậy mà vả miệng mình một cái, liền chạy bộ đến trước mặt Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường, vẻ mặt khẩn trương, thập phần cung kính chắp tay, cà lăm nói:

- Hai vị sư... Sư... Lý phu nhân, ta... Ta... Ta chỉ là miệng tiện, mong rằng chớ trách.

Lần này tất cả mọi người đều choáng váng, đặc biệt là võ giả dong binh đoàn Thái Điều, tất cả đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thoáng cái toàn bộ choáng váng.

Đoàn trưởng đại nhân tán gái cho tới bây giờ đều là dễ như trở bàn tay, dùng khí phách phục người, dùng tướng mạo phục người, tán gái chi thuật nếu có bài danh trên đại lục thì tuyệt đối có thể lọt vào thập đại phong hào tình thánh, nữ nhân bị hắn vừa ý chưa từng có cá lọt lưới. Lần này sao lại giống như mèo nhỏ vậy.

Đường Kiếp và hai người Thánh Hỏa Điện cũng bị hù choáng váng, bọn hắn cũng không biết thủ đoạn tán gái của Hác Liên Thiểu Hoàng, chỉ thấy một vị Võ Đế tát miệng mình trái tim liền run rẩy thoáng một phát, cảm giác chuyện trước mắt thập phần không chân thực.

Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường trên mặt đều hiện lên một mảnh ửng đỏ, nhưng cũng không có ý trách cứ, ngược lại trong mắt mang theo vẻ vui mừng, chỉ vô cùng thẹn thùng. Mà các nàng cũng là người thông minh, từ trong lời Hác Liên Thiểu Hoàng đã nghe ra được hắn đã biết thân phận Lý Vân Tiêu.

Lạc Vân Thường nói:

- Ngươi không nên nói lung tung, chúng ta và Vân thiếu chỉ bằng hữu. Một mình hắn đi tinh không Bỉ Ngạn sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn qua trời cao, lộ ra vẻ lo lắng thật sâu.

Đào Bình và Thích Quang cũng vãnh tai, an nguy của Diệp Phàm bọn hắn cũng phi thường để ý đến.