Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 77: Hồng nhan vì ai múa một khúc (1)




Tiểu Vân Thường trốn ở trong góc triệt để dại ra, đôi mắt kia là hào quang mê người như vậy, vẻn vẹn là nhìn một chút, nhưng đủ khiến nàng Vĩnh Sinh khó quên. Con ngươi của Tiểu Vân Thường chậm rãi lớn lên, vầng sáng kia lại đột nhiên hóa thành điểm điểm huỳnh mang tiêu tan ở trong hư không.

Chủ nhân con mắt kia một bộ bạch y, chậm rãi từ trên thang mây đi xuống.

Loan Quân Hạo rơi vào cách cung điện không xa, nhìn bóng người Cổ Phi Dương chậm rãi đi xuống, nội tâm hết sức ngơ ngác, nghĩ đến mình lúc trước nói khoác, nhất thời sợ đến mồ hôi lạnh tràn trề, liều mạng kêu lên:

– Cổ, Cổ đại nhân, ta không phải hữu tâm, ngươi, ngươi đại nhân bất kể tiểu nhân. Hãy bỏ qua cho ta đi, sau này ta không dám nữa!

Hắn một đời tu vi đến không dễ, nơi nào chịu dễ dàng chết ở đây, nhất thời mở miệng xin tha.

Cổ Phi Dương từng bước một đi tới đỉnh Lạc Tuyết Phong, song mắt sáng như sao, nhìn Khúc Hồng Nhan, đột nhiên thở dài nói:

– Hồng Nhan, vì sao khổ như thế chứ?

Lúc này Loan Quân Hạo mới phát hiện, Cổ Phi Dương căn bản không có liếc hắn một cái, hoàn toàn là tiểu nhân vật như hắn tự mình lo lắng, thật giống như một con kiến nhỏ, cảm thấy mọi người đều nhìn kỹ nó, nhưng trên thực tế chỉ là một con kiến nhỏ đáng thương. Loại tâm ý bị xem thường nhục nhã kia nhất thời xông lên đầu, hận đến nghiến răng, nhưng không dám hé răng, chỉ có thể oán độc nhìn chằm chằm Cổ Phi Dương.

Khúc Hồng Nhan nhẹ nhàng thở dài, một điểm lệ quang thiểm lạc, khẽ nói:

– Hồng Nhan vì ai vũ một khúc, ai vì hồng nhan khuynh thiên hạ. Liền để ta lại vì ngươi múa một vũ khúc đi.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng mang theo đau thương nhàn nhạt, một bộ quần áo màu hồng không khác nào tà dương hiện lên đám mây, phong thái xuất trần.

Nguyên bản bốn phía náo động, đều trong nháy mắt yên tĩnh lại, vừa nãy Vân Hải cùng sát khí phun trào, đều trong nháy mắt này trở nên yên tĩnh, chỉ để lại thanh ảnh nhàn nhạt ở trong mây múa lên.

Cổ Phi Dương than thở:

– Chăm chú ngươi liền thua.

Khúc Hồng Nhan cười khổ nói:

– Nguyên lai ngay từ đầu ta liền thua.

Nàng xóa đi nước mắt trong mắt, đột nhiên lạnh lùng nói:

– Cổ Phi Dương, ngày hôm nay ngươi không chết, chính là ta vong!

Cổ Phi Dương than thở:

– Ngươi không phải đối thủ của ta, mười cái giun dế này cũng không đỡ nổi một đòn, ngươi làm sao giết ta?

Khúc Hồng Nhan cười lạnh nói:

– Ta mời mười người này đến, chỉ là vì hao tổn một điểm chân khí của ngươi mà thôi. Không nghĩ tới những người này rác rưởi như vậy, ngay cả một chiêu của ngươi cũng không đón được!

Nàng chậm rãi giơ lên một thanh bảo kiếm trong tay, một đạo quang mang màu tím hiện lên, trong nháy mắt toàn bộ Lạc Tuyết Phong tràn ngập tử khí.

Mấy cung trang nữ tử cách xa ở mấy ngọn núi khác, từng người thủ hộ một Viễn cổ trận pháp. Đột nhiên cũng trong lúc đó dồn dập giương đôi mắt, cả kinh nói:

– Là tín hiệu của Cung chủ, bắt đầu rồi sao?

Tổng cộng bảy tên cung trang phụ nhân, đồng thời sử dụng các loại quyết ấn, đánh vào trong Viễn cổ trận pháp. Nhất thời tổng cộng bảy vệt sáng xông thẳng tới chân trời, hóa thành tử quang vô tận, phá không mà tới. Ánh sáng đầy trời trong nháy mắt hóa thành một mảnh Tử Hà, trên bầu trời lấp loé đầy sao lốm đốm, đem toàn bộ Thần Tiêu Cung bao phủ ở trong đó.

– Tử Vi tinh đấu đại trận!

Cổ Phi Dương biến sắc, than thở:

– Xem ra ngươi thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết.

Khúc Hồng Nhan một mặt cười thảm, lạnh lùng nói:

– Hộ sơn đại trận của Thần Tiêu Cung tạo mấy vạn năm, đã có mấy ngàn năm không có sử dụng tới. Ngày hôm nay đệ tử chẳng ra gì Khúc Hồng Nhan, muốn bằng vào đại trận cùng Tử Tiêu bảo kiếm trong tay chém giết Cổ Phi Dương ở trên Lạc Tuyết Phong!

Mạn Thiên Tinh Thần tỏa ra tử khí vô tận, hóa thành điểm điểm hoa rơi, ở trong hư không cuốn lên, hướng về Cổ Phi Dương bao phủ đi.

Dưới chân Cổ Phi Dương nhẹ lướt, thân thể hóa thành như lạc diệp, tao nhã hướng phía sau tung bay.

– Tử Vi tinh đấu đại trận có thể xúc động Tinh Thần chi lực, Thần Tiêu bảo kiếm trong tay ta có thể hấp thu núi sông địa thế oai của Thần Tiêu Cung. Ở trên Lạc Tuyết Phong, dưới Tử Vi tinh, ta chính là một phương thần linh, Cổ Phi Dương, mặc ngươi bản lĩnh Thông Thiên, ngày hôm nay cũng chắc chắn phải chết!

Cổ Phi Dương đứng thẳng người lên, ống tay áo ngọc bạch không gió mà bay, giống như Lưu Vân ở bên cạnh hắn phun trào.

Hắn tựa hồ không có cảm thấy người đến quấy rối, ánh mắt chỉ ngưng chú trên tay phải của mình, không biết khi nào, trong tay có thêm một thanh trường kiếm giản dị tự nhiên, hắn nhẹ giọng nói:

– Bạn cũ, xem ngươi.

Một đạo ánh sáng phảng phất từ cửu thiên cắt phá Tinh Hà, chậm rãi đổ xuống. Hắn tựa như thần linh cầm bảo kiếm trong tay, bồng bềnh như mây, sắp sửa vũ hóa đăng tiên.

Đột nhiên trường kiếm phát sinh tiếng long ngâm, thân kiếm bắt đầu kịch liệt lớn lên thành một đại đao. Thân đao như nước, trên mặt có khắc nhật nguyệt núi sông, hoa trùng chim thú, còn có từng trận long ngâm, từng đạo từng đạo ánh sáng ở trên đao truyền ra.

– Mặc ngươi có ngàn tỉ ngôi sao, ta một chiêu kiếm chém nát! Kiếm Trảm Tinh thần, bễ nghễ thiên hạ!

Vẻ mặt Khúc Hồng Nhan khẽ biến, Tử Tiêu bảo kiếm ở trong tay thả ra tử khí trùng thiên, tuyệt đại dung nhan của nàng dường như hóa thân kiếm linh, tràn ra điểm điểm linh quang, khẽ quát nói:

– Nhất Dạ Huyền Sương Lạc Tử Tiêu, Mạc Vấn Thương Sinh Vấn Quỷ Thần! Tử Tiêu Thần Kiếm, Thương Sinh Mạc Vấn!

Một chiêu kiếm bễ nghễ thiên hạ, một chiêu kiếm Thương Sinh Mạc Vấn!

Vạn ngàn ngôi sao ở trong con ngươi của Tiểu Vân Thường tiêu tan, một luồng thiên địa uy thế khó có thể ức chế tràn ngập toàn bộ không gian, nàng chỉ cảm thấy ngực dị thường khó chịu, trong đầu bắt đầu dần dần mất đi ý thức.

Nàng nỗ lực mở to hai mắt, chính là vì nhìn nhiều nam tử tuyệt đại phong trần kia, cặp ánh mắt như sao như nước kia.

Nhưng cỗ áp lực kia thực sự quá mạnh mẽ, mặc nàng chống đỡ làm sao, rốt cục cũng chậm rãi nhắm mắt lại...

Ký ức của Lạc Vân Thường chấm dứt ở đây, lúc đó nàng cũng hôn mê. Chờ thời điểm tỉnh lại lần nữa, liền nghe nói Cung chủ bế quan. Tỷ muội còn lại đi hết, dồn dập nương nhờ vào sư thúc sư bá khác, toàn bộ Lạc Tuyết Phong không có người nào.

Mà nàng, dứt khoát lựa chọn rời đi Thần Tiêu Cung, bắt đầu ở trên đại lục lang thang. Vì là, chỉ muốn lần thứ hai liếc mắt nhìn cặp mắt kia.

Lúc này nàng mới biết, ngày đó kết cục là sư phụ thất bại.

Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương một chiêu bại thập đại Cửu Thiên Vũ Đế, lực ép Thần Tiêu cung Cung chủ Khúc Hồng Nhan, toàn bộ Thiên Vũ đại lục náo động, tên tuổi củ Cổ Phi Dương như mặt trời ban trưa!

Nhưng vào lúc này, lại truyền đến tin tức Cổ Phi Dương ngã xuống Thiên Đãng sơn mạch...

Lạc Vân Thường bất luận làm sao cũng không thể tin được, nam tử có cặp mắt như thần linh kia sẽ chết, thử hỏi trong thiên địa này ai có thể giết hắn?

Sau đó, nàng đi tới Thiên Thủy quốc, liền ở lại Già Lam học viện. Chỉ vì nơi đó là toàn bộ Thiên Vũ đại lục, nơi duy nhất có Thánh tượng của Cổ Phi Dương.