Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 596: Đều là kẻ điên (2)




Hắn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rơi vào trên quảng trường, lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Phía dưới chúng ta tiếp tục họp.

- Ực ực!

Rất nhiều người đều nuốt một ngụm nước miếng, gian nan phục hồi tinh thần lại, biểu lộ không đồng nhất, có đắng chát vô cùng, có âm thầm mừng rỡ, không khí bắt đầu trở nên quỷ dị.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta vừa rồi nghĩ tới, sở dĩ Khinh Ca Lâm Địa phân loạn không thôi, cùng thế lực đông đảo cũng có quan hệ. Như vậy đi, thừa dịp hôm nay đoàn người đều ở đây, chúng ta tới thu gọn cơ cấu, một ít dong binh không cần thiết liền hủy bỏ đi a.

- Hủy bỏ đi...

Mọi người té xỉu tại chỗ, đặc biệt là những kẻ cùng với Thái Điểu dong binh đoàn quan hệ không tốt, càng là tất cả sắc mặt đại biến. Chỉ có điều loại tình hình này tiếp tục, ai dám đứng ra nói chuyện?

Lý Vân Tiêu phối hợp nói ra:

- Ví dụ như Hãm Bính dong binh đoàn cùng Thanh Oa dong binh đoàn, ta cảm thấy được không cần phải tồn tại. Các ngươi những thành viên này liền cùng nhau đưa vào Liệp Nhân dong binh đoàn a. Ba vị đoàn trưởng, không biết dự định như thế nào?

Liệp Nhân dong binh đoàn đoàn trưởng lòng tràn đầy đại hỉ, vội vàng đứng lên nói:

- Hết thảy nghe theo Vân Tiêu đội trưởng đại nhân an bài!

Bọn hắn Tam gia dong binh đoàn vốn là tồn tại mạnh nhất ngoại trừ tam đại cự đầu, nếu là có thể cùng xác nhập làm một mà nói, thế lực ấy càng là có thể trực tiếp từ bên trong rất nhiều tạp ngư đoàn trổ hết tài năng, hoàn toàn xứng đáng trở thành dong binh đoàn lớn thứ tư.

Âu Dương Trạch cùng Cổ Tiểu Bạch đều là sắc mặt như than đen nhìn nhau.

Cổ Tiểu Bạch nắm thật chặc bá vương cương đao, lạnh giọng nói:

- Thanh Oa dong binh đoàn thành lập 37 năm niên kỷ so với Vân Tiêu đội trưởng còn lớn hơn. Trước sau tổng cộng trải qua ba vị đoàn trưởng đảm nhiệm, đều là vì đoàn mà chết trận. Hiện tại Vân Tiêu đội trưởng một câu nói liền muốn hủy bỏ là hủy bỏ. Ta đây như thế nào đối mặt với những huynh đệ thủ hạ này, làm sao đối mặt với những đoàn trưởng đã chết trước kia!

Phía sau hắn vài tên Vũ Hoàng cường giả cũng là nổi gân xanh, vũ khí nắm trong tay có chút lắc lư, hiển nhiên nội tâm khó có thể bình tĩnh.

Lý Vân Tiêu ánh mắt lộ ra một tia khen ngợi, nói:

- Cổ đoàn trưởng thật là nhân kiệt, bất quá cường giả vi tôn, người thắng làm vua. Nếu như ngươi muốn lựa chọn đại nghĩa, vậy phải có giác ngộ hy sinh.

Bân Kiệt thở dài một tiếng, Vũ Mao Lệnh Tiễn trong tay lại lẫn nữa xuất thủ, tản mát ra hào quang cường đại, hướng phía trên người Cổ Tiểu Bạch áp đến.

Cổ Tiểu Bạch sắc mặt ngưng trọng, giơ lên bá vương cương đao ra sức chém đến.

- Phanh!

Cương đao dày cỡ hai ngón tay vừa chém xuống một phát liền đứt gãy ra, Vũ Mao Lệnh Tiễn tới gần mà rơi, dán ở trên đỉnh đầu Cổ Tiểu Bạch thì dừng lại.

Bân Kiệt không đành lòng, quát lớn:

- Còn không mau phục tùng Vân Tiêu đội trưởng đại nhân!

Ở dưới uy áp của Vũ Mao Lệnh Tiễn, Cổ Tiểu Bạch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sau lưng đám Vũ Hoàng cường giả kia cũng đều là đổ mồ hôi hột, nếu là Bân Kiệt nổi sát tâm mà nói, bọn hắn những người này cũng không đủ một chiêu của đối phương.

- Phanh!

Một nửa bá vương bá vương cương đao rơi trên mặt đất, Cổ Tiểu Bạch một gối quỳ xuống, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói:

- Thanh Oa dong binh đoàn đoàn trưởng Cổ Tiểu Bạch phục tùng Vân Tiêu đội trưởng đại nhân chỉ thị, mang theo toàn bộ thành viên gia nhập Liệp Nhân dong binh đoàn, từ nay về sau không còn danh xưng Thanh Oa dong binh đoàn này nữa.

- Đoàn trưởng đại nhân!

Sau lưng mấy vị Vũ Hoàng cường giả cũng cắn chặt răng, lã chã rơi lệ.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đừng vừa khóc chết khóc sống nữa, còn là nam nhân sao? Có bản lĩnh thì tu luyện cho tốt, ngày nào đó đánh bại ta, để danh hào Thanh Oa dong binh đoàn các ngươi lại lần nữa vang lên đi. Bất quá ta thấy các ngươi đời này là không có cơ hội.

Cổ Tiểu Bạch toàn thân phát run, cắn răng cả giận nói:

- Ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, đem người của đệ bát đội các ngươi đánh ngã tất cả, lại lần nữa đoạt về danh hào của đoàn chúng ta!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Ta chờ ngươi!

Ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào trên người Âu Dương Trạch, lộ ra dáng tươi cười đến, nói:

- Âu Dương đoàn trưởng, ý tứ của ngươi ra sao?

Âu Dương Trạch nào còn có nửa điểm phản kháng, quỳ gối xuống nói:

- Hãm Bính dong binh đoàn cũng phục tùng ý chí của Vân Tiêu đội trưởng đại nhân, toàn thể đoàn viên gia nhập Liệp Nhân dong binh đoàn, từ nay về sau hủy bỏ đoàn hào!

Hai nhà này vừa mới cúi đầu, những người còn lại càng thêm không có nửa phần phản kháng.

Rất nhanh tuyệt đại bộ phận dong binh đoàn đều bị thủ tiêu mất, trực tiếp nhập vào những binh đoàn bình thường phụ thuộc Thái Điểu dong binh đoàn kia. Cả quá trình không có gặp phải bất cứ chống cự nào nữa. Người của Tứ đại thương minh tất cả đều lạnh mặt nhìn nhau, nhưng nội tâm hết thảy đề khó khăn bình tĩnh lại.

Đặc biệt là Trầm Ly cùng Hồng Y Y, như thế nào cũng thật không ngờ Lý Vân Tiêu sẽ dùng thủ đoạn phích lịch, trong nháy mắt liền đem cách cục nhiều năm tại thành tây giải quyết sạch. Tuy rằng sẽ còn có đại lượng phiền toái không ngừng, nhưng ít ra đã bước ra một bước dài mang tính quyết định. Mà nội tâm các nàng vừa mừng vừa sợ là, nhân vật sát phạt quyết đoán như vậy muốn đối phó Tứ Cực Môn càng thêm có phần nắm chắc. Nhưng đồng thời cũng lo lắng cho mình bị lâm vào bên trong, bị nuốt tới xương cốt không còn dư thừa.

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn người của Tứ đại thương minh, lộ ra một tia dáng tươi cười giống như ánh mặt trời cùng hàm răng trắng noãn.

Bốn người đều là trong lòng căng thẳng, tựa hồ có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Lý Vân Tiêu rất nhanh nói ra:

- Dong binh đoàn sửa sang lại xong, hiện tại Tứ đại thương minh các ngươi cũng nên có chỗ cải biến mới được.

Kiều Lạc trong lòng nhảy lên, cau mày nói:

- Vân Tiêu đại đội trưởng, ta đây không biết rõ. Sự tình thương minh cho tới bây giờ là thương minh quản. Vân Tiêu đại đội trưởng là dong binh, quản sự tình dong binh tự nhiên không lời nào để nói. Nhưng Tứ đại thương minh chúng ta cùng với thế lực dong binh các ngươi chưa bao giờ xung đột. Chỉ là phối hợp mọi người cùng nhau quản lý tốt Khinh Ca Lâm Địa, vì chư vị cung cấp đủ loại phương tiện, từ đó kiếm lấy một chút lợi ích nhỏ bé mà thôi.

- Lợi nhuận ít ỏi?

Lý Vân Tiêu cười cười, từ trong nhân thủ bên người xuất ra một tờ giấy, mở miệng đọc nói:

- Vạn Bảo Lâu năm trước tại Khinh Ca Lâm Địa tổng thu nhập là hai triệu ba ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch, tinh khiết thu nhập là một trăm triệu hai trăm ngàn trung phẩm nguyên thạch. Kim Tiễn Bang thu nhập ròng là một trăm triệu sáu trăm ngàn trung phẩm nguyên thạch. Tứ Cực Môn là chín trăm ngàn trung phẩm nguyên thạch. Thiên Nhất Các là bảy trăm ngàn trung phẩm nguyên thạch. Chậc chậc, chỗ lợi nhuận này thật là ít ỏi ah!

Những lời này lập tức khiến cho tất cả dong binh đoàn đều kinh ngạc đến ngây người!