Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 588: Đại hội dong binh (2)




Ô Vân nhướng mày, nội tâm vạn phần khó hiểu lên. Đong binh đoàn Thái Điểu đây là muốn khai chiến với tất cả thế lực sao! Vạn Bảo Lâu bọn hắn cũng dám đắc tội? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hác Liên Thiểu Hoàng tiến giai Vũ Đế rồi sao? Cho dù thật sự thành công rồi, cũng không nên cuồng vọng vậy chứ?

- Hừ, Thì ra các ngươi cũng vậy! Ta còn tưởng rằng chỉ thương hội Kim Tiễn ta có đãi ngộ này đấy chứ.

Một gã nam tử chẳng biết lúc nào cứ như vậy trống rỗng xuất hiện bên cạnh bàn tròn, không ngừng nhìn lên mặt bàn, thần sắc bất thiện nói:

- Nghe nói dong binh đoàn Thái Điểu thay đổi một vị đại đội trưởng, liền trở nên càn rỡ, không có quy củ như vậy! Đại đội trưởng kia chẳng lẽ là một tên Cửu Thiên Vũ Đế sao?

- Tĩnh Nam ngươi cũng tới? Kiều Lạc tới ta còn có thể hiểu được, dù sao người ta là một lão già khọm khẹm, đánh lại đánh không lại. Nhưng ngươi là một đại nam nhân, còn là cao thủ Vũ Hoàng, sao lại bị người uy hiếp thế?

Hồng Y Y nói, nhõng nhẽo cười nói:

- Lúc trên giường không ai lợi hại hơn ngươi, sao xuống giường lại trở thành kẻ bất lực rồi.

BA~!

Miếng tiền đồng trong tay Tĩnh Nam trực tiếp đập lên mặt bàn, trên mặt lúc đỏ lúc trắng cả giận nói:

- Hồng Y Y, ngậm cái miệng thúi của ngươi lại! Có tin ta lập tức xé ngươi không?

Hồng Y Y vẫn đang cười không ngừng, khinh thường nói:

- Có bản lĩnh tìm nam nhân đánh đi, chỉ biết khi dễ nữ nhân gia như ta, lúc trên giường khi dễ, dưới giường còn khi dễ, coi như là bổn sự gì chứ?

- Ngươi!

Tĩnh Nam chán nản, đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn cuối cùng đã hiểu rõ không thể đấu võ mồm với nữ nhân, cũng không nói thêm gì nữa, sợ càng nói càng khó nghe. Đối phương là một kỹ nữ không biết xấu hổ, hắn lại là phân hội trưởng thương hội Kim Tiễn, tiền đồ tốt đẹp. Sau khi nghĩ thông suốt, hắn liền đè xuống lửa giận trong lòng, chậm rãi ngồi xuống.

- Khục, ha ha, khục khục, ha ha!

Kiều Lạc ho khan nở nụ cười, giống như một chạc cây khô cằn chập chờn trong gió, tùy thời sẽ bị bẻ gẫy vậy, trêu đùa nói:

- Tĩnh Nam, Y Y là đang khen ngươi lợi hại đấy. Ha ha.

- Đúng đấy, Tĩnh Nam hội trưởng, lúc nào huynh đệ chúng ta giao lưu đi.

Một thanh âm lạ lẫm vang lên trên quảng trường, một đạo hào quang màu tím bay xuống, một gã nam tử tóc dựng lên, mang theo đại nhĩ hoàn xuất hiện bên cạnh Tĩnh Nam, ngồi xuống.

Đúng là người phụ trách phân bộ Tứ Cực Môn, Thương Hùng.

Ô Vân khẽ nói:

- Đây là tổ chức đại hội dong binh, hay là tổ chức Thương Minh chi hội của các ngươi thế?

- Vị này là? Xem ra rất không kiên nhẫn ah. Có phải mỹ nam tiếp khách mỹ của chúng ta đã không chiêu đãi tốt, không phù hợp khẩu vị không?

Thanh âm Lý Vân Tiêu đột nhiên vang lên trên quảng trường.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cạnh quảng trường, lập tức nhường ra một lối đi, đều muốn xem thử vị đội trưởng tân nhiệm của dong binh đoàn Thái Điểu huyên náo xôn xao mấy ngày qua có bộ dáng thế nào.

Vừa xem qua, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, dĩ nhiên là một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi? Tuy rằng đã sớm nghe nói, nhưng khi thấy được vẫn cảm thấy lắp bắp kinh hãi.

Ở bên cạnh Lý Vân Tiêu Bân Kiệt vẻ mặt, cho rằng đã thoát khỏi Ma Quật, còn cố ý đi ra ngoài ăn mừng một phen, kết quả qua hôm sau đã thu được mệnh lệnh của Hải Bắc Phi, lại bị điều qua. Còn có Đinh Linh Nhi và một vị nữ tử bộ dáng thiếu phụ, hai người tay cặp tay, tựa hồ nói chuyện cực kỳ vui vẻ.

Thiếu phụ đúng là người phụ trách phân bộ Thiên Nhất Các, gọi là Thẩm Ly.

Ô Vân thấy ánh mắt Lý Vân Tiêu liếc hắn, bỗng nhiên trong nội tâm cả kinh, cảm giác lạnh lẽo tràn vào trong cơ thể. Trong nội tâm lập tức quá sợ hãi, mình có tu vị Vũ Hoàng, sao bị một thiếu niên Vũ Vương liếc mắt lại sinh ra ý sợ hãi được.

Hơn nữa ý tứ trong lời nói của Lý Vân Tiêu cũng rất rõ ràng, đặc biệt nhắc đến tiếp đón mỹ nam chính là muốn để cho người biết được, không phúc mà nói thì quỳ tới tiếp khách đi.

Hắn nghĩ đến thượng cấp truyền xuống mệnh lệnh, cùng với ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về hắn từ xung quanh, trong nội tâm không khỏi sợ hãi một hồi. Bản thân lần này cũng là đơn độc mà đến, xung quanh bốn phía rõ ràng đã bị Thái Điểu dong binh đoàn vây chặt.

Tuy nhiên thân là Vũ Hoàng tôn sư, sau khi cân nhắc xuống, cũng cúi thấp cái đầu cao ngạo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Vân Tiêu.

Ô Vân cúi đầu xuống một cái này, lập tức khiến mọi người trong tràng này đều giật mình!

Thành tây sở dĩ trật tự đều không có, cũng là bởi vì tam đại dong binh đoàn chế ước lẫn nhau, mới khiến bọn hắn có không gian sinh tồn thật lớn. nếu là có một phương cường đại hẳn lên, hoàn toàn lấn áp hai nhà khác mà nói, là sự tình mà tất cả các dong binh đoàn đều không muốn thấy nhất.

Nhưng hiện tại người phụ trách hai nhà dong binh đoàn khác tại thành Tây, một gã cúi thấp cái đầu cao quý, một kẻ khác càng là mở rộng con mắt quỳ gối bên cạnh quảng trường đón khách.

Tựa hồ mỗi người đều đang nhìn thấy tương lai mà bọn hắn cực kỳ không muốn nhìn thấy.

Lý Vân Tiêu hướng trong quảng trường nhìn một chút, bên cạnh cái bàn tròn kia chẳng biết từ lúc nào đã có thêm ba gã nam tử, ai nấy trầm tĩnh không nói, trên người mang theo lệ khí cực kỳ nồng đậm. Chỉ có người trường kỳ ở bên ranh giới sinh tử giết chóc mới có loại khí thế chân nhân tâm phách này.

Theo thứ tự là Liệp Nhân dong binh đoàn, Hãm Bính dong binh đoàn, Thanh Oa dong binh đoàn, tại cả thành Tây đều là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, không chỉ có đoàn trưởng, mà bên trong đám đoàn viên cũng không thiếu Vũ Hoàng cường giả.

Ở xung quanh bàn tròn bày đặt mấy chiếc ghế, bên trong hơn phân nửa đang ngồi đều là võ giả, ai nấy hô hấp ngưng trọng, sắc mặt đều không được tốt lắm. Còn có mấy người châu đầu ghé tai, nhưng đều là thần tình lạnh lùng.

Bầu không khí cả quảng trường đều thập phần ngưng trọng, dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, Lý Vân Tiêu lại là vẻ mặt thoải mái, còn kém không có hát lên, trực tiếp đi đến ngồi xuống trước bàn tròn.

Kiều Lạc cùng với Tĩnh Nam bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ kinh dị trong mắt đối phương.

Ở dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này, đoàn trưởng dong binh đoàn nào mà không phải trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, mà ngay cả bọn hắn những kẻ lão luyện này, cùng với nguyên lão thương hội quan hệ không lớn đều cảm thấp thập phần áp lực cùng không thoải mái. Đối phương một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi như vậy mà lại nhẹ nhõm như vào chỗ không người.

Loại tâm tính thản nhiên cùng với không bị ngoại vật quấy nhiễu này tuyệt không chỉ có liên quan tới tu vi. Phải là đời sống thượng vị đã lâu mới có thể sinh ra loại khí chất bễ nghễ thiên hạ này.

Trong lúc nhất thời nhao nhao phát ra suy đoán đối với thân phận của kẻ tới tân nhậm đại đội trưởng này.

Bân Kiệt, Chu Tường, Trầm Ly, Đinh Linh Nhi cũng chia hai bên ngồi xuống, vừa vặn đem cái bàn tròn thật lớn quây kín, tựa hồ sớm đã tính đủ số người tới vậy.