Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 557: Hải bắc phi (2)




Lý Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, nói:

- Hải đoàn trưởng thật sự là gọi ta tới uống trà sao?

Hải Bắc Phi lúc này mới dần tán đi nụ cười, thở dài:

- Vân Tiêu đại sư có bằng lòng gia nhập dong binh đoàn Thái Điểu ta không?

Lý Vân Tiêu trong nội tâm rùng mình, dây dưa lâu như vậy, rốt cục nhập chính đề rồi, nhân tiện nói:

- Vì sao ta phải gia nhập?

Ánh mắt Hải Bắc Phi dần dần ngưng tụ, chậm rãi nói:

- Khinh Ca Lâm Địa tuy rằng ở Thiên vũ Giới không tính là gì, nhưng cũng là một phương ngang ngược, tử sĩ hung đồ vô số kể, coi như là thế lực lớn chính thức cũng sẽ không dám dễ dàng chọc vào.

- Vân Tiêu đại sư nếu chịu gia nhập đoàn ta thì ta có thể hứa cho ngươi chức đội trưởng! Địa vị so còn cao hơn chương môn tông phái bình thường! Dong binh đoàn Thái Điểu chúng ta, ngoại trừ Hách Liên đoàn trưởng và ta ra, bên dưới cũng chỉ có bảy vị đại đội trưởng thôi. Mà Vân Tiêu đại sư ngươi có thể trở thành người thứ tám!

Khinh Ca Lâm Địa với tư cách là nơi chốn chạy của hung đồ ở Thiên vũ Giới, các loại giao dịch đen vô số kể, lợi nhuận kiếm được cũng cực kỳ kinh người. Tam đại dong binh đoàn chiếm giữ ở đây nội tình đến cùng sâu dày cỡ nào, không có ai biết. Nhưng có thể khẳng định chính là, mặc dù là môn phái có Vũ Đế tọa trấn cũng không dám dễ dàng trêu chọc bọn hắn.

Đại độ trưởng dưới đoàn trưởng, địa vị kia quả thật rất cao.

Nhưng Lý Vân Tiêu là ai? Hắn sao há có thể vừa ý với cái này.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

- Hứa cho ta chỗ tốt, vậy điều kiện thì sao?

Hải Bắc Phi nói thẳng:

- Trong dong binh đoàn Thái Điểu cũng có một ít Thuật Luyện Sư rải rác, nhưng rất khó quản lý. Hách Liên đoàn trưởng vẫn một mực có cách nghĩ muốn thành lập một đoàn ngũ Thuật Luyện Sư, trở thành đội thứ tám. Vân Tiêu đại sư tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thân là Thuật Luyện Sư ngũ giai, đủ khiến kẻ dưới phục tùng rồi.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, nói từng chữ:

- Quan trọng hơn chính là, Vân Tiêu đại sư có năng lực cứu con ta!

- Ah? Ta có thể cứu Hải Lâm lão đệ?

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tò mò.

- Không sai!

Hải Bắc Phi thần sắc hết sức nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:

- Bởi vì Vân Tiêu đại sư có được Thần Thể!

- Năm đó phương pháp vị cao nhân kia lưu lại chính là rút ra Thần Thể chi lực để trấn áp huyết mạch trong người con ta. Nhưng nếu làm thế, người có Thần Thể sẽ mất hết tu vị, trở thành một người bình thường. Những năm gần ta không ngừng tìm kiếm người có Thần Thể, nhưng đều không có kết quả. Thiên vũ Giới mặc dù lớn, nhưng người có được Thần Thể thật quá xa vời a!

Lý Vân Tiêu sắc mặt phát lạnh, không khí bốn phía tựa hồ bỗng nhiên chậm lại, hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi biết rút lấy Thần Thể chi lực, tu vi của ta sẽ phế bỏ, còn muốn tìm ta nói chuyện này?

Hải Bắc Phi thở dài:

- Qua nhiều năm như vậy, ngươi chính là cơ hội duy nhất ta gặp được. Huyết mạch chi lực trên người Lâm Nhi càng ngày càng mạnh rồi, ta sợ hắn khống chống được bao lâu nữa. Vân Tiêu đại sư, ngươi không biết ngươi đến vào đúng lúc này, đúng là Thượng Thiên phái tới cứu Lâm Nhi sao? Nếu không phải ngươi từng cứu mọi người, ta cũng sẽ không nói nhiều với ngươi như vậy, hơn nữa còn đồng ý chỗ tốt lớn như thế.

Lý Vân Tiêu giận quá thành cười, nói:

- Ha ha, ý của ngươi là, nếu không phải ta cứu đám Hải Lâm, ngươi liền trực tiếp bắt lấy ta rút ra Thần Thể chi lực sao?

Hải Bắc Phi từ chối cho ý kiến, nói:

- Vân Tiêu đại sư, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ. Tuy rằng Thần Thể phế đi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Thuật Đạo cả. Đến lúc đó ta sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp Vân Tiêu đại sư tăng lên đẳng cấp Thuật Đạo, mặc dù tương lai tiến vào hóa Thần Hải, cũng không phải là không có hi vọng.

Lý Vân Tiêu ánh mắt càng lạnh, lạnh giọng nói:

- Nếu ta không đáp ứng thì sao?

Hải Bắc Phi thở dài một tiếng, nói:

- Vân Tiêu đại sư, đừng ép ta. Lâm Nhi trời sinh thiện lương, hắn coi ngươi như đại ca như bằng hữu, vì chuyện này mà vừa rồi còn náo loạn với ta một trận, ta bảo người mang hắn lui xuống rồi. Nếu không chịu thì hắn sẽ cực lực phản kháng...

Lý Vân Tiêu nghe nói Hải Lâm như vậy, sắc mặt mới thoáng tốt hơn chút, cười lạnh nói:

- Ta rất muốn biết, ép Hải đoàn trưởng, sẽ như thế nào?

Trên người hắn tán ra một cổ khí tức lạnh lùng, như thiên niên hàn băng, ngạo nghễ mà đứng dưới vạn cổ thanh tùng, tuyệt thế giữa thiên địa. Mặc dù gặp phải Vũ Tôn cũng không có chút hoảng loạn.

Hải Bắc Phi bị khí thế của hắn chấn nhiếp, trong lòng nghiêm nghị, trong mắt lóe ra vẻ khiếp sợ.

Một người vốn là Vũ Vương, vậy mà tản mát ra khí tức khiến hắn cũng bị chấn nhiếp. Loại cảm giác như quân lâm thiên hạ kia ngay cả trên người Hác Liên Thiểu Hoàng thân là Vũ Tôn đỉnh phong cũng không hề có.

Cái này...

Hải Bắc Phi trầm mặc lại, thiếu niên phong thái như thế, tăng thêm còn có thể chất đặc thù, thành tựu tương lai khó có thể hạn lượng. Nhưng nghĩ đến Hải Lâm, lập tức trong mắt hắn liền hiện ra vẻ kiên quyết, ngưng giọng nói:

- Vậy ta cũng chỉ có thể khống chế Vân Tiêu đại sư, cưỡng ép rút lấy thôi.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu bắn ra đạo đạo hào quang lăng lệ, mặc dù ở thành Viêm Vũ đối mặt với Tinh Túc Vũ Đế hắn cũng chưa từng lùi bước một bước.

Hắn không lùi mà tiến tới, bước ra trước một bước, khí thế ép lên, lạnh lùng nói:

- Ta rất muốn kiến thức một chút.

Hải Bắc Phi có chút tức giận, thiếu niên này thật sự không biết tốt xấu, tuy rằng diện mạo bất phàm, nhưng lại có một loại vô tri cuồng vọng coi trời bằng vung. Hắn không nói hai lời lập tức đánh ra một chưởng, quyết tâm cho đối phương một bài học.

- Vũ Tôn nhị tinh!

Ngay khi hắn ra tay, Lý Vân Tiêu lập tức phán định thực lực của hắn, so với Tề Phong còn cao hơn một tinh.

Dù vậy cũng không phải là hắn có thể chống lại.

Hắn một tay niết bí quyết, trong mi tâm lóe ra Hỏa Vân ấn ký, một chút Phượng Hoàng Chân Hỏa dần dần hiển hóa ra, ngưng tụ thành một đạo bóng dáng dần dần hư dần dần thực, đốt tới lòng bàn tay đối phương.

- Hừ, chỉ là yêu hỏa cũng muốn làm tổn thương ta, huống chi còn là yêu hỏa hư ảnh nữa, cuồng vọng vô tri!

Hải Bắc Phi lộ ra một tia khinh miệt, năm ngón tay trảo xuống, một cổ khí tức không hiểu tản ra, đúng là lĩnh vực của Vũ Tôn, trong một phương Thiên Địa, duy ta độc tôn!

Mặc dù đối phương chỉ là một Vũ Vương sử dụng lĩnh vực chi lực cũng quá mức làm to chuyện, nhưng hắn là muốn vừa ra tay đã chấn nhiếp đối phương, khiến đối phương có cảm giác vô lực, triệt để thần phục dưới uy thế của mình, nếu vậy thì chuyện sau này sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Nhưng sự thật thường thường không hề như mong muốn chút nào.

Ngay lúc hắn muốn chụp tắt ngọn lửa kia, lĩnh vực nơi thủ tâm vừa tiếp xúc với yêu hỏa hư ảnh, vậy mà lập tức lui về phía sau, giống như bị đốt cháy lên vậy, không ngừng biến mất đi.