Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 555: An toàn (2)




Sắc mặt Tư Đồ Hoành thoáng trắng bệch, thất thanh nói:

- Ngươi muốn đi thái cổ chi địa?

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi không cần hỏi cái gì cả, chỉ cần trả lời là được.

Tư Đồ Hoành chán nản nói:

- Ta cũng không biết phải thế nào mới có thể đi tới thái cổ chi địa, về phần nói Vũ tiên sinh muốn thân thể Hải Lâm, ta cũng không biết hắn muốn làm cái gì.

Lời này Lý Vân Tiêu lại tin, hắn cau mày nói:

- Vậy ngươi nói một chút về Vũ tiên sinh là người nào?

Tư Đồ Hoành im lặng một hồi, hiển nhiên không chịu mở miệng.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

- Ta ghét nhất khi thẩm vấn đụng phải kẻ xương cứng, lại tốn hao không ít khí lực của ta.

Tư Đồ Hoành dường như vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn hắn, nói:

- Ngươi giết ta đi, dù sao nói ra ta cũng phải chết.

- Ah

Lý Vân Tiêu nói:

- Nếu như ta có thể bảo vệ tính mệnh của ngươi thì sao?

Tư Đồ Hoành miệt thị liếc hắn một cái, mỉa mai cười ha hả, nói:

- Ha ha, ngươi cho rằng mình mình là ai? Có Vũ Hoàng giúp đỡ thì thiên hạ vô địch? Còn muốn bảo vệ tính mạng của ta! Ta cho ngươi biết, Vũ tiên sinh chính là khách quý của Khô Lâu dong binh đoàn, cho dù là đoàn trưởng đại nhân cũng phải cung kính với hắn.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đại khái hiểu rồi. Có thể làm cho một gã Vũ Tôn đỉnh phong cung kính, trừ Vũ Đế ra cũng chỉ có thuật luyện sư. Ta đoán tên gọi là Vũ tiên sinh cấp bậc thuật đạo có lẽ là thất giai.

Sắc mặt Tư Đồ Hoành đại biến, vội vàng ngậm miệng, trên mặt lộ ra vẻ lo âu. Không thể ngờ đối phương thông minh như vậy, tùy tiện mấy câu cũng có thể cân nhắc ra nhiều tin tức như thế. Nhưng trong mắt của hắn vẫn mang theo thần thái khinh miệt.

Tin tức này lập tức bị Lý Vân Tiêu bắt được, hắn mỉm cười nói:

- Vậy ta có thể xác định. Vũ tiên sinh là bát giai thuật luyện sư không thể nghi ngờ, nếu là cửu giai thì hắn không cần tự mình hàng lâm Khinh Ca Lâm Địa.

Trong mắt Tư Đồ Hoành lộ ra vẻ khiếp sợ, vẻ mặt thất bại như tro tàn. Trong lòng của hắn kinh hãi khó nói lên lời, đối phương không những bằng vào câu nói của mình, vậy mà chỉ từ ánh mắt cũng có thể đoán ra suy nghĩ của hắn. Đây là tiểu hài tử mười mấy tuổi sao?

Cố Nguyệt Sinh cũng giật mình nói:

- Ngươi không phải là lão quái vật đoạt xá thân thể đấy chứ?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đoạt xá chi thuật chỉ tồn tại trên lý luận mà thôi, đương kim Thiên vũ Giới, mặc dù có thể đoạt xá thành công cũng không cách nào duy trì quá lâu, hơn nữa tổn thương linh hồn thật lớn, rốt cuộc không cách nào tiến hành lần thứ hai.

- Cái này... ngươi cũng biết?

Cố Nguyệt Sinh triệt để im lặng, hắn vốn tự xưng là thuật luyện thiên tài, nhưng so sánh với người trước mặt, phát hiện mình thật sự là cặn bã trong cặn bã. Vốn có lòng kiêu ngạo, lập tức bị đánh nát không còn sót lại chút gì.

- Tốt rồi, ta cũng tạm thời không có gì muốn hỏi các ngươi. Thái cổ chi địa đi như thế nào thì ta tự nghĩ biện pháp. Các ngươi an tâm ở chỗ này một hai năm, cũng có lẽ là cả đời.

Lý Vân Tiêu nói xong mỉm cười nói cái thời hạn, dần dần biến mất trước mặt hai người.

- Cả, cả đời...

Hai người mở to mắt ra, vẻ mặt vẻ ngạc nhiên.

Thần thức trở vào thân thể, Lý Vân Tiêu có chút mở mắt ra, hồ nghi nói:

- Thái cổ chi địa nghe nói nằm ở giao lộ giữa Khinh Ca Lâm Địa, chẳng lẽ còn có che giấu gì hay sao?

Hắn đang nghĩ ngợi, cánh cửa "Két.." Một tiếng bị đẩy ra, là Chu Lôi đi tới, nói:

- Vân Tiêu đại sư, phó đoàn trưởng cho mời.

Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động một chút, Chu Lôi nhìn hắn với thần sắc cổ quái, giống như phát sinh chuyện chuyện gì đó. Nhưng hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, cho dù trời sập cũng không sao cả, nhân tiện nói:

- Kính xin tả thống lĩnh dẫn đường.

Hai người một trước một sau vượt qua vài hành lang, căn cứ tổng bộ Thái Điểu dong binh đoàn cũng thật lớn, nhưng mà thiết kế rất tinh xảo.

Chu Lôi đột nhiên hỏi:

- Vân Tiêu đại sư, ngươi có nghĩ muốn gia nhập Thái Điểu dong binh đoàn chúng ta không?

Lý Vân Tiêu sững sờ, ngạc nhiên cười nói:

- Như thế nào hỏi như vậy?

Chu Lôi trầm mặc một hồi, mới nói:

- Đợi lát nữa phó đoàn trưởng tất nhiên sẽ hỏi vấn đề này, Vân Tiêu đại sư ngươi bây giờ cứ cẩn thận nghĩ lại đi.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.