Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 434: La thanh vân (2)




- Kiếm quyết - tinh diệt!

Giọng Lý Vân Tiêu vang vọng bầu trời, một thanh trường kiếm nơi tay, thân thể phóng lên trời, mang ra một đám sương hoa chém vào trong hư không. Những nơi kiếm quang đi qua, hư không bị cắt tan.

- Đó là...

Đồng tử Phương Đức co rụt lại, cả kinh nói:

- Ngô Câu Sương Tuyết Minh! Bội kiếm Lãnh Tinh Ba quả nhiên trong tay hắn!

Trong tọa độ không gian kia, dường như ẩn ẩn có dấu vết vỡ ra. La Thanh Vân nửa người từ trong nhảy ra ngoài, hoảng sợ nhìn qua một kiếm chém xuống, hai tay vội vàng giao nhau, hai vòng đồng trên cổ tay mở phong ấn, hợp hai làm một tạo thành vòng đồng lớn, bắn ra nghênh tiếp kiếm quang.

Phanh!

Vòng đòng bị kiếm quang chém bắn ra tia lửa sáng ngời, nó chấn động mạnh mẽ, phát ra âm thanh kim loại đinh tai nhức óc.

La Thanh Vân một tay cầm lấy vòng đồng, thân thể bước ra khỏi hư không, lăng không mà đứng, nhìn qua Lý Vân Tiêu ở xa xa, trong mắt bắn ra thần thái ngưng trọng, nhưng lập tức cười rộ lên, nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi thực khiến ta giật mình.

Lý Vân Tiêu chém ra một kiếm này cũng rơi xuống đất, cầm kiếm mà đứng, lãnh đạm nói:

- Giật mình con em ngươi, đánh lén rất thoải mái sao? Thiếu chút nữa mạng ta bị ngươi thu rồi.

La Thanh Vân một tay nâng vòng đồng, không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay, hiển nhiên cũng là huyền khí rất mạnh, lạnh nhạt nói:

- Ngươi bây giờ không phải đang sinh long hoạt hổ, vui vẻ nha.

Trên mặt hắn đầy ngưng trọng, nói:

- Vốn cho rằng dù vũ chi kết giới không thể thu thập ngươi, cũng ít nhất có thể làm ngươi trọng thương. Nhưng không thể ngờ ngươi chẳng bị tổn thương gì cả, ta thực rất ngạc nhiên, ngươi làm thế nào?

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Có cơ hội ngươi cứ đi vào thử xem, nhất định vui vẻ bất ngờ.

La Thanh Vân cười to vài tiếng, nói:

- Tuy vũ chi kết giới trói không được ta, nhưng muốn đi ra cũng phải gặp nhiều trắc trở. Tuyệt đối không dễ dàng như ngươi đâu.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta rất ngạc nhiên, ngươi làm sao có thể thu được nhiều tinh thạch như thế. Thần thức của ngươi không có khả năng cảm ứng được a.

La Thanh Vân cũng thẳng thắn thành khẩn, không cố kỵ nói ra:

- Những tinh thạch này đều là Thiên Cương Thạch làm thành, trên người của ta mang theo một con Thôn Kim Thử, có thể cảm giác Thiên Cương Thạch tồn tại.

Lý Vân Tiêu lúc này mới gật gật đầu, nói:

- Thì ra là thế, Thôn Kim Thử tuy không phải yêu thú trân quý gì, thực sự thập phần kỳ lạ quý hiếm.

Đám chấp pháp giả phụ trách trên không trung lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách La Thanh Vân có thể thu thập nhiều như thế.

Hai người nói vài câu chuyện phiếm với nhau xong lại trầm mặc. Cả không gian trở nên rất áp lực, một loại cảm giác mưa gió sắp tới, ngay cả mặt hồ trước Quỳnh Hoa Đảo cũng đầy gợn sóng.

Rốt cục La Thanh Vân nhịn không được động thủ trước.

Hắn dù sao chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi thôi, tuy đã đủ trầm ổn. Nhưng trên tâm tính làm sao hơn được Cổ Phi Dương!

- Linh Thiên Hoàn, Đại Dịch Vũ Thuật!

Vòng đồng kia vốn chính là một kiện huyền khí cường đại, bị Ngô Câu Sương Tuyết Minh chém vẫn lông tóc ít bị tổn thương. Vòng đồng kêu "Đinh linh" bắn ra bốn phía, cả bầu trời đều xuất hiện tiếng ngân trầm thấp. Mà thân thể La Thanh Vân lại múa may trong tiếng vang của vòng đồng, nhìn qua rất xa hoa, cảnh đẹp ý vui.

Đinh linh, đinh linh!

Đám đệ tử trẻ tuổi trên Quỳnh Hoa Đảo nghe được tiếng đinh linh này thì ngây dại ra, hai mắt thất thần.

- Đây là..., tinh thần công kích?

Trong nội tâm Phương Đức rùng mình, âm thanh của vòng đồng này vẫn làm cho một ít người phụ trách ánh mắt mê ly, nhưng với hắn mà nói hỏa hầu vẫn kém một chút, cũng không bị ảnh hưởng, hắn lo lắng nhất chính là Lý Vân Tiêu, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu cũng dần dần mất phương hướng, trong nội tâm khẩn trương!

- Hừ, tinh thần công kích chính là vũ kỹ cường đại nhất, võ giả bình thường căn bản khó có thể ngăn cản, đừng nói ngươi chỉ có tu vị Vũ Quân, cho dù cùng giai với ta cũng không cách nào ngăn cản!

Sắc mặt La Thanh Vân mang theo một tia kiêu ngạo, chậm rãi lao từ bầu trời xuống, mỗi một bước bước ra đều cực kỳ có tiết tấu, hoàn toàn phối hợp với âm thanh của vòng đồng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Bước theo Đại Dịch Vũ Bộ, mấy bước này La Thanh Vân cũng đã đến trước mặt Lý Vân Tiêu.

Nhìn thấy Lý Vân Tiêu vẻ mặt ngây ngốc, hắn hơi than thở nhẹ nói:

- Vốn là còn tưởng rằng hơi thú vị, không thể ngờ lại khinh địch trúng nhiêu như thế, dùng thực lực của ngươi không nên như thế, ai, đáng tiếc!

Tay hắn giơ lên, một chưởng vỗ vào đầu Lý Vân Tiêu.

- Đáng tiếc con em ngươi!

Trên mặt ngây ngốc của Lý Vân Tiêu xuất hiện nu cười, ánh mắt ngây dại đột nhiên có thần, chuyển biến thành thanh tĩnh, trong con mắt bắn ra hào quang cổ quái, làm cho nội tâm La Thanh Vân rùng mình, cơ hồ tâm thần thất thủ!

- Cái gì?

La Thanh Vân kinh hãi, biết rõ trúng kế, vội vàng thu hồi tay phải, nhanh chóng lui ra phía sau.

- Đã muốn chơi, nên chơi lớn một chút.

Trên mặt Lý Vân Tiêu tươi cười trở nên cực kỳ cổ quái, thân thể lúc này bắt đầu vặn vẹ, sau đó hoàn toàn bị vỡ ra, hóa thành từng cánh hoa phiêu tán trong gió.

- Chi! Đây là..., ảo thuật!

Trong nội tâm La Thanh Vân hoảng hốt, lúc này mới phát hiện thiên địa bốn phía trở nên lờ mờ, các loại cảnh tượng bốn mùa không ngừng luân chuyển, đều bao phủ lấy hắn, ngay cả không gian cũng trở nên cực kỳ bất ổn, không gian hắn đứng sắp vỡ vụn ra!

Làm sao có thể?!

Chính mình thi triển tinh thần công kích, không ngờ bị trúng chiêu của đối phương.

Đây là hồn lực cường đại cỡ nào mới có thể làm được như thế! Thiếu niên này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào!

Thời điểm hắn kinh ngạc không thôi, không gian nơi này vặn vẹo, đột nhiên xuất hiện hư ảnh từng bước đi về phía hắn. Hư ảnh bước ra từng bước, ở giữa thiên địa chấn động mạnh mẽ, hơn nữa kim quang trên người sáng lạn, đánh ra một quyền.

- Đại Huyễn Diệt Quyền!

Hư ảnh mở miệng chậm rãi nói ra bốn chữ, một đấm giơ lên cao cao nện thẳng vào La Thanh Vân. Một quyền này đánh ra khiến không gian co rút lại, toàn bộ bị lực lượng một quyền làm vặn vẹo, một phương thế giới này dưới một quyền của hắn không ngừng run rẩy.

- Đây là cái gì? Đại Huyễn Diệt Quyền? Chi! Đại Huyễn Diệt Quyền!

La Thanh Vân lập tức nghĩ đến cái gì, chờ tới khi hắn nhìn rõ gương mặt của hư ảnh thì lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, thân thể không còn chút máu nào cả.

Trong không gian này, nếu thân thể của hắn sụp đổ, như vậy hắn ở trong hiện thực cũng xong đời. Mà một quyền của người trước mặt này đã bao phủ thân thể của hắn.

- Ngạo Trường Không! Dĩ nhiên là Phách Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không, còn có Đại Huyễn Diệt Quyền của hắn! Dưới một quyền này tứ cực sụp đổ! Tiểu tử này rốt cuộc là người phương nào? Chẳng lẽ hắn nhìn thấy Ngạo Trường Không, hơn nữa học qua một quyền này?

La Thanh Vân thực sự sợ tới mức mặt không còn chút máu, muốn tiếp một quyền của Ngạo Trường Không tuyệt không khả năng, cơ hội thoát thân duy nhất chính là đánh tan không gian này chạy thoát ra ngoài.