Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 392: Lại trấn lột




Lý Vân Tiêu nói:

- Hôm nay ta đặt tên mới cho nó, gọi là 'khai sơn thôn ngọc', dễ nghe không?

Lãnh Hồng Lăng nghe hiểu, nàng tức giận nói:

- Hừ! Chưa biết ai thua ai thắng!

Chu Trường Phát tức giận muốn giết người. Không cái con khỉ, người ta có yêu thú đỉnh Vũ Tông, Ngọc Sơn mạnh gấp mười lần cũng không đủ cho đối phương nhét răng. Ngươi còn cùng đối phương trêu đùa lâu như vậy, đáng chết!

Lý Vân Tiêu nhìn đám người xanh mặt, mỉm cười nói:

- Như thế nào? Có phải lại nghĩ ra vấn đề gì làm khó ta? Có phải cảm thấy xoay vòng tròn chưa đủ? Được rồi, ta sẽ thỏa mãn mọi người, thêm độ khó cao hơn.

Tay Lý Vân Tiêu lóe ánh sáng đỏ, Hổ Nha kiếm xé gió bay ra hóa thành luồng sáng vọt thẳng lên trời.

Lý Vân Tiêu đá Huyền Lôi Kinh Vân Hống:

- Khai sơn thôn ngọc, mau lên!

Huyền Lôi Kinh Vân Hống tức giận trừng Lý Vân Tiêu, nó gầm lên, toàn thân lấp lánh tia chớp đuổi theo Hổ Nha kiếm. Mấy giây sau Huyền Lôi Kinh Vân Hống ngậm khai sơn thôn ngọc ngoan ngoãn chạy tới trước mặt Lý Vân Tiêu.

Toàn trường té xỉu.

Đây... Còn là yêu thú sao? Có khác gì co ncún?

- Nào, khai sơn thôn ngọc, nhảy mấy vòng lửa cho mọi người xem.

Lý Vân Tiêu chỉ một cái, lôi đài bốc cháy mấy vòng lửa to, từng vòng xếp hàng. Huyền Lôi Kinh Vân Hống nhảy tớin hảy lui trong vòng lửa rất vui, nhưng trong mắt thì cực kỳ căm giận và sắc bén, bộ dáng hận không thể ăn thịt người.

Lý Vân Tiêu nhìn đám người đôi mắ t thẫn thờ, hắn hừ lạnh một tiếng:

- Còn muốn biểu diễn tiếp không? Đã có thể chứng minh ta là thuần thú sư chưa?

Lý Vân Tiêu tắt vòng lửa, nhiệt độ không khí giảm thấp.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:

- Đã chơi xong, giờ nên giết người.

Chu Ngọc Sơn hết hồn, gã run rẩy thụt lùi.

Đùa sao? Kêu gã đánh với yêu thú đỉnh Vũ Tông? Trứng sẽ bị bóp nát!

Người Chu gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng không còn lời nào để nói, không có cái cớ nào khác. Nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn Chu Ngọc Sơn chịu chết, cả đám sốt ruột mặt trắng bệch.

Tân Bì buộc phải đứng ra dàn xếp:

- Khụ khụ, Vân thiếu gia! Vân thiếu gia khoan ra tay, xin nghe ta nói hai câu.

Tân Bì lúng túng nói:

- Cái kia... Tỷ thí lôi đài chẳng qua đẻ chứng minh chính mình, nếu Vân thiếu gia sử dụng con yêu thú này thì không có ý nghĩa gì nữa. Hay bỏ con yêu thú sang bên, hai người trẻ tuổi luận bàn một phen, đừng đánh cuộc chiến sinh tử gì, điểm đến mới thôi được không?

- Điểm đến mới thôi?

Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia đùa cợt:

- Ngươi ngốc hay nghĩ ta ngu? Hiện tại lão tử thắng chắc, ngươi kêu ta điểm đến mới thôi? Cuộc chiến sinh tử không thể thay đổi, nếu không ý nghĩa Kim Ô Lôi Thần Đài còn đâu? Muốn ta thu về yêu thú này cũng được, con này là ta bỏ số tiền lớn ra thuê, nếu ngươi bồi thường năm, sáu ngàn vạn khối trung phẩm nguyên thạch thì ta sẽ suy xét lại.

Năm, sáu ngàn vạn khối trung phẩm nguyên thạch...

Tân Bì toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ:

- Tiểu tử nhà ngươi ác thật. Vừa trấn lột năm ngàn năm trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch của Chu gia xong, hiện tại lại tới năm, sáu ngàn khối, ngươi nghĩ nguyên thạch là cục đá bình thường sao?

Chu Dương Tiêu không chịu nổi nữa,,tức giận răng va lập cập:

- Tức quá! Tiểu tử nhà ngươi nói ngươi là thuần thú sư, giờ lại bảo là thuê? Năm, sáu ngàn vạn khối trung phẩm nguyên thạch? Ngươi xem Chu gia ta là máy lấy nguyên thạch sao? Há miệng rộng không sợ mắc quai sao?

Chu Dương Tiêu tức giận quát:

- Muốn trấn lột Chu gia ta nữa sao? Nằm mơ đi! Nam nhi Chu gia sống là nhân kiệt, chết thì hy sinh oanh liệt. Ngọc Sơn, ngươi hãy liều một trận với tiểu tử này, dù chết cũngp hải chết trong quang vinh, đừng bôi nhọ uy phong của Chu gia ta!

Xoẹt!

Mặt Chu Ngọc Sơn không còn chút máu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng. Chết? Danh từ quá xa lạ với Chu Ngọc Sơn, lần đầu tiên chữ đó hiện ra trong đầu gã. Bình thường chỉ có Chu Ngọc Sơn ban cái chết cho người khác, đã bao giờ bị người kêu gã đi chết?

- Không đừng! Gia gia, ta không muốn chết! Ta là đệ tử thiên phú cao nhất Chu gia, tương lai Chu gia còn cần tay ta phát dương quang đại, sao có thể bị một con súc sinh ăn tươi nuốt sống? Gia gia nhất định hải cứu ta! Có năm, sáu ngàn vạn khối nguyên thạch chứ nhiều gì? Chẳng lẽ tôn nhi ở trong lòng gia gia không bằng chút nguyên thạch này sao?

Chu Ngọc Sơn đã điên, gã bất chấp hình tượng gầm rống.

Chu Dương Tiêu tức xì khói:

- Ngươi... Tức chết ta!

Chu Dương Tiêu urũ ngồi bệch xuống. Đám người khinh thường, xem kịch vui nhìn Chu gia. Đặc biệt ba gia chủ khác mở cờ trong bụng. Chu gia càng mất mặt thì bọn họ càng thích.

Lý Vân Tiêu cười gằn:

- Đừng vùng vẫy, gia gia của ngươi đã vứt bỏ ngươi, chút nữa cún con của ta sẽ ăn ngươi từ từ, ngươi sẽ biến thành phân trong bụng nó rồi bị thải ra ngoài, quá trình qua rất nhanh, không sợ.

Lý Vân Tiêu ngồi trên lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống từng bước tới gần Chu Ngọc Sơn.

Khương Vô Kỵ không bình tĩnh được, trầm giọng nói:

- Chu Trường Phát, ngươi thật sự không định cứu Ngọc Sơn sao? Ngọc Sơn là truyền nhân tông chủ đã định, tương lai không chỉ quản lý Chu gia mà rất có thể cũng quản lý cả Đoạn Tình Sơn. Nếu Ngọc Sơn xảy ra chuyện gì thì ngươi không gánh nổi trách nhiệm!

Chu Trường Phát thở dài cay đắng:

- Được, chúng ta ra năm ngàn vạn khối trung phẩm nguyên thạch.

Chu Trường Phát bỗng chốc già nua mấy chục tuổi, ánh sáng trên người không còn, chỉ như lão già bình tĩnh. Người ta thật khó tin đây từng là hào kiệt một phương, lãnh tụ thế gia.

Vốn định lập uy qua trận chiến ai ngờ chưa bắt đầu đã mất hết mặt mũi, hình tượng sợ chết phô bày trước mắt mọi người. Dù cuối cùng Chu Ngọc Sơn thắng so tài cũng hoàn toàn không ngước mặt lên nổi.

- Là sáu ngàn vạn khối!

Lý Vân Tiêu đính chính:

- Đưa tiền mặt, không thể lấy thứ khác cầm đồ!

Người Chu gia tức ngứa răng, hận không thể nhào lên xé xác Lý Vân Tiêu ra.

Chu Ngọc Sơn thở phào nhẹ nhõm, gã sợ hãi người ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh lẽo. Đôi mắt sắc bén của Huyền Lôi Kinh Vân Hống chưa từng rời khỏi người Chu Ngọc Sơn, gã cảm giác tùy thời sẽ bị nó vỗ móng vuốt đè chết. Cảm giác cái chết gần trong gang tấc làm Chu Ngọc Sơn run rẩy.

Mắt Chu Ngọc Sơn tràn ngập độc ác. Chu Ngọc Sơn cứ nghĩ hôm nay là ngày gã thi thố tài năng, đặt nền móng phong độ lãnh tụ thế hệ trẻ Hỏa Ô đế quốc. Ai ngờ chưa bắt đầu so tài đã mất hết mặt mũi, hình tượng tham sống sợ chết bị người thấy hết, Chu Ngọc Sơn ước gì có cái hố để chui vào.

Rất nhanh người Chu gia gom đủ nguyên thạch hung tợn ném cho Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nhận nguyên thạch, khiến Huyền Lôi Kinh Vân Hống nằm dưới lôi đài. Người bốn phía tản ra chừa khoảng trống.

Hành động của Lý Vân Tiêu làm nhiều người bất mãn, la lối có tấm màn đen. Đinh Linh Nhi, Vương Thần trợn tròn mắt. Từ bỏ thế thắng chắc, tuy số lượng sáu ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch kinh người thật nhưng chẳng lẽ Lý Vân Tiêu còn át chủ bài nào khác sao?