Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 389: Chấn nhiếp toàn trường (1)




Chu Trường Phát biết mình lỡ lời, cười khổ nói:

- Khương trưởng lão hiểu lầm, Ngọc Sơn mới kế thừa Vong Tình Thiên Thư không lâu, Như Ngọc thái tử sớm là cao thủ đắc ý của Thiên Châu Môn. Một trước mkột sau, cảnh giới cách biệt đương nhiên không sánh bằng chứ không phải vì công pháp.

Vong Tình Thiên Thư của Đoạn Tình Sơn là công pháp tu luyện siêu mạnh, nhưng công pháp này yêu cầu điều kiện cực kỳ khắc nghiệt. Phải là người tuyệt tình vô tình, tu vi thấp nhất cũng cỡ Vũ Vương Ngũ Hành cảnh. Chu Ngọc Sơn vừa lúc là bạc tình chi thân thích hợp tu luyện Vong Tình Thiên Thư nhất, nên đợc Đoạn Tình Sơn chú trọng bồi dưỡng làm đệ tử trung tâm nhất. Chu Dương Tiêu vì thế không tiếc hao phí công lực của hai trưởng lão thể hồ quán đính, trực tiếp kéo Chu Ngọc Sơn lên cảnh giới Vũ Vương.

Chu Ngọc Sơn nhờ thế địa vị tăng nhiều, gần như thành người thừa kế nội định của Chu gia. Tụ Thiên tông, Đoạn Tình Sơn, Thiên Châu Môn đều là tồn tại vượt qua đế quốc, dựa vào một trong ba thế lực đủ bảo vệ gia tộc ngàn năm không ngã. Huống chi Chu Ngọc Sơn là đệ tử trung tâm của Đoạn Tình Sơn, trực tiếp bái vào môn hạ của tông chủ. Tông chủ đặc biệt phái hai trưởng lão đến hỗ trợ Chu Ngọc Sơn tu luyện, có thể thấy Đoạn Tình Sơn chú trọng gã như thế nào.

Những người thế gia khác cũng có mặt, đặc biệt gia chủ ba đai thế gia biểu tình cực kỳ khó xem. Sau khi Chu Ngọc Sơn xuất quan hoàn toàn khác hẳn với trước, người gã phát ra hơi thở làm gia chủ ba đại thế gia không nhìn thấu được. Nếu để Chu Ngọc Sơn trưởng thành, không lâu sau Chu gia sẽ đè lên đầu mọi người.

Chu Trường Phát thầm buồn bực vì lỡ mồm đắc tội hai trưởng lão Đoạn Tình Sơn. Hiện tại Đoạn Tình Sơn là núi dựa lớn nhất của Chu gia, phải hết sức cẩn thận hầu hạ. Nếu không Chu Trường Phát với thực lực Vũ Hoàng đỉnh tam tinh không cần ăn nói khép nép với hai trưởng lão Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy.

Tân Bì mỉm cười nói:

- Ha ha ha, Trường Phát huynh nói đúng, thực lực vẫn phải dựa vào cảnh giới tu vi, công pháp mạnh hay yếu cần có nhân tố nhất định nhưng chẳng qua là dệt hao trên gấm. Nếu tu vi cách biệt lớn, dù có thần công nghịch thiên cũng là nhất lực hàng thập hội, tuyệt đối không có khả năng thắng. Lãnh Hồng Lăng thấy có đúng không?

Đoạn Tình Sơn có địa vị cao cả, Tân Bì là viện trưởng Cung Phụng viện không dám lơ là. Tân Bì nhìn hướng nữ nhân áo đỏ ngồi bên cạnh hai trưởng lão Khương Vô Úy, Khương Vô Kỵ. Nữ nhân đeo khăn che mặt nhưng không thể che giấu khí chất của giai nhân.

Lãnh Hồng Lăng gật đầu, nói:

- Bì đại nhân nói rất đúng.

Nữ nhân kiệm lời ít nói, nhưng thanh âm khiến người nghe toàn thân thoải mái.

Gia chủ ba đại thế gia khác nhìn Lãnh Hồng Lăng, biểu tình càng khó xem.

Lãnh Hồng Lăng là nữ nhi của tông chủ Đoạn Tình Sơn, có tin vỉa hè rằng nếu Chu Ngọc Sơn tu luyện Vong Tình Thiên Thư đến tầng thứ năm thì sẽ gả nàng cho Chu Ngọc Sơn. Nhìn Lãnh Hồng Lăng xuất hiện bên cạnh lôi đài, tin đồn kia tám, chín phần mười là sự thật. Nếu Chu gia và Đoạn Tình Sơn liên nhân thì đại vị của ba nhà khác lung lay không ổn định.

Khương Vô Kỵ sắc mặt dịu lại, lạnh nhạt nói:

- Ngọc Sơn công tử chính là bạc tình chi thân, thể chất thích hợp tu luyện Vong Tình Thiên Thư nhất, tương lai rất có thể sẽ tu luyện Vong Tình Thiên Thư đến cảnh giới viên mãn cửu giai. Ngày xưa là một vị Vũ Đế đại nhân sáng tạo ra Vong Tình Thiên Thư. Nghe đồn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Thiên Châu Môn cao nhất chỉ tu luyện đến đỉnh Vũ Tôn Bát Hoang cảnh, hai bên không thể so sánh.

Tân Như Ngọc biến sắc mặt, gã không nhịn được nữa hừ mạnh:

- Muốn tiến giai Nhạc thúc thúc quan trọng nhất vẫn là thiên phú, không có mạng đó dù công pháp nghịch thiên đến mấy chỉ đành bất lực.

Tân Bì biến sắc mặt, đang định trách Tân Như Ngọc thì Khương Vô Kỵ đôi mắt như đao tỏa định gã, mắt lóe tia sáng muốn nhìn thấu gã. Lãnh Hồng Lăng liếc xéo Tân Như Ngọc, nhìn chằm chằm vào gã.

Tân Bì lên tiếng:

- Khương trưởng lão, Hồng Lăng tiểu thư, Như Ngọc trẻ người non dạ, xin đừng trách.

Mắt Khương Vô Kỵ lóe tia giật mình, thu về tầm mắt và thần thức, nghiêm túc nói:

- Nghe đồn Hỏa Ô thái tử Tân Như Ngọc là minh nguyệt chi thân, không chỉ tu luyện Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Thiên Châu Môn còn có Hư Không Bảo Kinh của Tụ Thiên tông. Hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền, Như Ngọc thái tử mới là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Hỏa Ô đế quốc.

Tân Như Ngọc lộ vẻ mặt giật mình, âm thầm hối hận. Tân Như Ngọc không ngờ đối phương chỉ nhìn một cái đã xem thấu bản lĩnh của gã, tự trách mình không bình tĩnh. Đoạn Tình Sơn và Thiên Châu Môn luôn xích mích với nhau, không biết điều này có đêm lại rắc rối cho gã không đây.

Khiến Tân Như Ngọc giật mình nhất là tuy ánh mắt Lãnh Hồng Lăng không sắc bén, ánh mắt như đưa tình nhưng khiến gã như rơi vào hầm băng, không nổi lên lòng chống cự được.

Lòng Tân Như Ngọc chìm xuống thầm nghĩ:

- Sao có thể như vậy? Lãnh Hồng Lăng còn nhỏ tuổi hơn ta, tại sao có ánh mắt đó? Cần tu vi mạnh đến mức nào mới làm được điều này?

Tân Như Ngọc vốn tự phụ là số một thế hệ trẻ Nam vực, giờ mới biết gã chỉ là ếch ngồi đáy giếng, e rằng muốn leo lên ghế số một thế hệ trẻ Hỏa Ô đế quốc cũng khó.

Trong khi Tân Như Ngọc ủ rũ thì Nhạc Cửu Lâm lên tiếng:

- Thái tử điện hạ đừng ngạc nhiên, Lãnh Hồng Lăng có điều lạ, sức chiến đấu thật sự chưa chắc đánh lại thái tử điện hạ, nếu không nàng đã chẳng cần ủy thân cho Chu Ngọc Sơn.

Tân Như Ngọc nghe Nhạc Cửu Lâm nói xong thoải mái hơn, nhưng tâm tình kiêu ngạo ta là số một đã biến mất sạch.

Tân Bì trách móc lườm Tân Như Ngọc, cười nói:

- Khương trưởng lão quá khen, tiểu tử này chẳng qua gặp may mắn.

Khương Vô Kỵ bí hiểm nhìn Tân Bì:

- Bì đại nhân quá khiêm nhượng, ta nói thật lòng.

Khương Vô Kỵ nói xong nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Khương Vô Úy biết tính của ca ca mình không giỏi giao tiếp với người, nói đỡ lời:

- Dù là Như Ngọc hay Ngọc Sơn đều là bá chủ thống lĩnh một phương tương lai của Hỏa Ô đế quốc ta, thật là may mắn cho Hỏa Ô đế quốc. Không biết thành chủ Viêm Vũ thành là người như thế nào nào mà không biết điều tự tìm chết?

Chu Trường Phát nghe nhắc đến Lý Vân Tiêu là mất bình tĩnh, mắt tóe lửa, mặt xanh mét âm trầm.

Tân Bì ngẩn n8k, không biết nên giải thích ra sao. Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy luôn ở trong Chu gia giúp Chu Ngọc Sơn luyện công, không nghe đồn chuyện bên ngoài. Tân Bì đành kể sơ sự việc, hai trưởng lão trợn mắt há hốc mồm nghe.

Lãnh Hồng Lăng chớp chớp mắt ngơ ngẩn. Lãnh Hồng Lăng từng gặp mặt Lý Vân Tiêu một lần trong Thiên Thủy quốc, có ấn tượng rất mạnh vũ dũng của thiếu niên, không ngờ hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa khó tin như vậy.

- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!

Khương Vô Úy tức giận quát:

- Đáng chết, đáng chết!

Khương Vô Kỵ cười khẩy nói:

- Không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết, vừa lúc cho Ngọc Sơn mài dao, xem như hắn chết có ý nghĩa.