Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 363: Bắt chẹt




Đoạn Việt kinh sợ nhìn Lý Vân Tiêu. Công kích tinh thần vừa rồi khuếch tán bốn phương tám hướng, Đoạn Việt cũng cảm nhận được. Dù là cảnh giới Vũ Tông thất tinh như Đoạn Việt cũng cảm giác đầu như bị búa bổ, người toát mồ hôi lạnh.

Vũ Đế xếp mười hạng đầu Thiên Địa Phong Vân bảng, trừ võ đạo tu luyện đến đỉnh ra còn kèm tuyệt học khoáng thế, chấn động một phương.

Lý Vân Tiêu dựa vào tuyệt học nhờ nó đưa hắn vào tốp mười chính là đòn chuyên công kích thần thức này, đồng thuật khó thể ngăn cản.

Chỉ cần hồn lực của đối phương dưới cơ mình là có thể dựa vào lực lượng linh hồn, thông qua đôi mắt thoải mái công kích. Kiếp trước Lý Vân Tiêu là Thuật Luyện Sư cửu giai đé giai, trên đời có mấy người hồn lực sánh bằng hắn?

Tiêu Kiếm bị dè dưới Thanh Lang chiến xa nên không bị công kích, gã tức giận quát nạt đám đệ tử:

– Các ngươi làm cái gì? Các ngươi bị điên sao? Mau bắt hắn đi!

Một đệ tử Bách Kiếm Môn hai tay ôm đầu, chảy mồ hôi lạnh ròng ròng uy hiếp:

– Tiểu tử, ngươi dám đến Bách Kiếm Môn ta giương oai, ngươi sẽ hối hận! Chưởng môn và các trưởng lão đang nghị sự trong đại sảnh, chờ bọn họ đi ra thì ngươi chết chắc!

– Các ngươi luôn miệng nói nơi này là đất của Bách Kiếm Môn.

Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì:

– Nơi này chẳng phải là Vô Thượng cung sao? Dù Vô Thượng cung biến mất cũng không đến lượt các ngươi bá chiếm đi?

Trong đại sảnh Vô Thượng cung vọng ra thanh âm, một nam nhân áo trắng bước ra:

– Không sai! Vị tiểu huynh đệ này nói có lý! Linh mạch của Vô Thượng cung vốn là mượn địa mạch của Yểm Nhật tông ta. Nay người đi lầu trống, tất nhiên Yểm Nhật tông ta sẽ lấy về.

Một lão nhân đi ra, vẻ mặt sát khí nói:

– Nguyên Nguyên Vĩ, sao mặt ngươi dày vậy? Vô Thượng cung gần Yểm Nhật tông của ngươi hay gần với Vô Tướng quan của ta hơn?

Một bóng áo tím đi ra, cười khẩy nói:

– Nói khoảng cách gần? Buồn cười, nguyên Vô Thượng cung nằm trong phạm vi Tiên Thiên điện của ta, các ngươi biết điều thì nhanh chóng rút đi!

Một tiếng gầm tức giận vang lên:

– Tiểu tử, ngươi là ai? Sao dám bị thương nhi tử của ta!?

Một lão nhân mặc hoa phục, chân khí vòng quanh đôi tay, tia chớp lấp lóe tùy thời phun trào.

Tiêu Kiếm thấy lão nhân này thì mừng rỡ reo lên:

– Phụ thân! Cứu ta, cứu ta với!

Lý Vân Tiêu thấy tình huống này liền hiểu có chuyện gì, hắn cười bất đắc dĩ nói:

– Ha ha, bốn vị thật là náo nhiệt. Linh sơn bảo địa này chẳng lẽ ai gần hơn thì nó thuộc về ai?

Bốn người đồng thanh kêu lên:

– Tất nhiên!

Bọn họ không thèm để mắt đến thực lực của Lý Vân Tiêu, nhưng hắn lộ ra hơi thở làm bốn người không dám xem thường. Tiêu Quang, môn chủ của Bách Kiếm Môn không chắc về Đoạn Việt nên mới nhịn, không thì đã giết người từ lâu.

Mắt Lý Vân Tiêu lạnh băng, cười giễu cợt:

– Ta cảm thấy linh sơn bảo địa của bốn môn phái Bách Kiếm Môn, Yểm Nhật tông, Vô Tướng quan, Tiên Thiên điện của các ngươi rất gần với Viêm Vũ thành ta.

– Tiểu tử, nói năng bậy bạ, người lớn nhà ngươi đâu?

– Nghĩ tình ngươi trẻ người non dạ, mau lùi về!

– Kẻ tham tiền tài bất nghĩa sẽ chọc vào tai họa!

Tiêu Kiếm biến sắc mặt nói:

– Cái gì? Ngươi là người Viêm Vũ thành?

Tiêu Kiếm hét thất thanh:

– Thành chủ Viêm Vũ thành Huỳnh Dương gia san bằng Huỳnh Dương gia, Lý Vân Tiêu?

Ba người kinh ngạc biến sắc mặt:

– Cái gì?!!

Gần đây chuyện Viêm Vũ thành hầu như thổi khắp Hỏa Ô đế quốc, nơi khác trong Nam vực cũng nghe tin về nó. Lý Vân Tiêu Viêm Vũ thành nổi tiếng vô cùng, thành đề tài hàng đầu trong phố lớn ngõ nhỏ.

Thập Phương thần cảnh trầm giọng nói:

– Viêm Vũ thành cách nơi đây xa mấy ngàn dặm, hay Lý thành chủ định đào linh sơn bảo địa qua đó?

Quan chủ Vô Tướng quan cho rằng Viêm Vũ thành một thế lực phụ thuộc Vạn Bảo Lâu:

– Đúng vậy. Sau lưng Viêm Vũ thành dựa vào thương hội đệ nhất thiên hạ Vạn Bảo Lâu chẳng lẽ muốn chiếm tài nguyên như chân muỗi của chúng ta?

Điện chủ Tiên Thiên điện góp lời:

– Lý thành chủ tuổi trẻ tài cao tất nhiên không để ít chút tiền cỏn con này. Hay Lý thành chủ giúp ta một tay, về sau Lý thành chủ chính là bằng hữu mãi mãi của Tiên Thiên điện ta.

Điện chủ Tiên Thiên điện trực tiếp lôi kéo Lý Vân Tiêu, ba người khác biểu tình cực kỳ khó xem.

Nhất là Tiêu Quang, lão nhìn nhi tử còn vùng vẫy dưới Thanh Lang chiến xa, trầm giọng nói:

– Lý thành chủ, hãy thả nhi tử của ta ra trước, có gì từ từ nói.

Lý Vân Tiêu liếc Tiêu Kiếm, hắn không có mối thù gì với gã, chẳng qua gai mắt gã vênh váo nên mới dùng bánh xe nghiền gã. Lý Vân Tiêu cười khẽ vỗ chưởng, thu Thanh Lang chiến xa về.

Lý Vân Tiêu cười to bảo:

– Không ngờ bốn vị chịu khó như vậy, nơi chỉ có chút tiền này cũng giành. Theo ta thấy chẳng bằng đều tham gia vào Viêm Vũ thành ta, cho các ngươi sống sung sướng.

Bốn người sững sờ.

Điện chủ Tiên Thiên điện cười lúng túng:

– Lý thành chủ đùa vui thật.

Mắt Lý Vân Tiêu lạnh băng, hắn lạnh lùng nói:

– Ta không đùa với các ngươi. Nếu các vị đã đến vậy hãy cùng nhau tham gia vào Viêm Vũ thành của ta đi, vậy thì không cần tranh giành nữa, tránh khỏi đánh nhau ngươi chết ta sống, cớ sao không làm?

Quan chủ Vô Tướng quan biến sắc mặt nói:

– Nếu Lý thành chủ có ý điều hòa thì Võ Tướng quan nể mặt thành chủ không tranh chấp với ba phái nữa.

Quan chủ Vô Tướng quan chắp tay nói:

– Xin cáo từ.

Tông chủ Yểm Nhật tông cũng chắp tay:

– Đúng vậy. Nếu Lý thành chủ đã ra mặt điều đình thì chúng ta nên nể mặt Lý thành chủ. Các vị, trong môn của ta còn bận việc, xin từ biệt tại đây. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.

– Khoan!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Nếu các vị không có hứng thú tham gia vào Viêm Vũ thành thì ta cũng không cưỡng cầu. Nhưng mọi người đều biết gần đây làm Huỳnh Dương gia mấy lần khiến bên ta bị hao tổn hơi lớn. Chúng ta gặp mặt là có duyên, ta muốn mượn các vị chút nguyên thạch để xài.

Điện chủ Tiên Thiên điện cười to bảo:

– Ha ha, Lý thành chủ nói đùa, quý thành có thương hội đệ nhất thiên hạ Vạn Bảo Lâu chống lưng, thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu nguyên thạch.

Điện chủ Tiên Thiên điện cười rất là miễn cưỡng.

– Ha ha ha... Con người ta ghét nhất là nói đùa! Nếu mấy vị chưởng môn xem Lý Vân Tiêu ta là bằng hữu thì mỗi người cho mượn năm vạn trung phẩm nguyên thạch để xài đi. Không cho muượn tức là không xem ta là bằng hữu, đối với người không phải bằng hữu thì... Hừ hừ!

Lý Vân Tiêu nói đến sau cùng ánh mắt lạnh băng, hắn hừ mạnh, lực lượng tinh thần vô hình khuếch tán. Đoạn Việt thừa dịp đó bộc phát ra khí thế. Bốn người toàn là Vũ Tông nhất tinh bị hồn lực của Lý Vân Tiêu chấn nhiếp cộng với lực lượng tuyệt đối áp đảo của Đoạn Việt, hỏi bọn họ làm sao chịu nổi? Tông chủ Yểm Nhật tông, quan chủ Vô Tướng quan, điện chủ Tiên Thiên điện, Tiêu Quang mặt trắng bệch thụt lùi.