Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 281: Chu gia (1)




Trình Phong cũng là vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng nói:

– Vô Thượng Cung lập phái không quá trăm năm, Cung chủ Mã Thiên Hà cũng mới là tam tinh Vũ Tông, nếu không phải lai lịch có chút thần bí, tựa hồ cùng một đại phái nào đó ở Bắc Vực có liên hệ, sợ là sớm đã bị người tiêu diệt. Bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải sự việc như thế!

Hắn lo lắng nói:

– Thực lực chân thật của bọn họ, cách xa mặt ngoài biểu hiện a! Hiện tại ta thậm chí hoài nghi, bọn họ có thể là thế lực Bắc Vực phái tới hay không?

Sắc mặt của Bách Lý Công Cẩn cũng có chút nghiêm nghị lên, trầm giọng nói:

– Vì chuyện này, ta nhớ tới năm đó thời điểm Vô Thượng Cung mới vừa thành lập, Hoàng thất Cung phụng viện liền phái người đi Bắc Vực điều tra, nhưng không có kết quả phản hồi. Tin tức duy nhất có giá trị là Vô Thượng Cung cùng Bắc Vực Bắc Minh Huyền Cung tựa hồ có vô số liên hệ. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng là Bắc Minh Huyền Cung nhìn chằm chằm Tu Di sơn, sau đó hơn 100 năm qua lại không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này mới để các thế lực lớn của Hỏa Ô Đế Quốc mở một mắt nhắm một mắt tùy ý nó phát triển.

– Không sai!

Trình Phong trầm giọng nói:

– Kia là siêu cấp thế lực trên đại lục Bắc Minh Huyền Cung a! Ai dám mạo hiểm đi động hắn? Giờ thì tốt rồi, quả nhiên là có vấn đề. Chỉ là ta không hiểu tại sao Huỳnh Dương gia lại đi trộm bí khố của bọn họ? Này đặt ở bất kỳ một thế lực nào, đều là tuyệt đối không thể khoan dung. Lão hồ ly Huỳnh Dương Nghĩa kia chấp chưởng Huỳnh Dương gia hơn ba mươi năm, ta đối với hắn cũng có chút hiểu biết nhất định, chắc chắn sẽ không phải là kẻ ngu si như vậy, trong đó chắc chắn có ẩn tình khác!

Bách Lý Công Cẩn than thở:

– Có ẩn tình khác hay không đã không trọng yếu, Huỳnh Dương gia đã triệt để biến thành tro bụi rồi. Chỉ còn có Huỳnh Dương Phục, sợ là sau khi biết sẽ trực tiếp đi Vô Thượng Cung liều mạng. Như vậy cũng tốt, vừa vặn lần thứ hai thăm dò hư thực của Vô Thượng Cung. Huỳnh Dương Phục sợ là đã có thực lực cửu tinh Vũ Tông đỉnh cao a?

Trình Phong lạnh lùng nói:

– Tu Di sơn sắp mở ra, các thế lực rục rà rục rịch, việc của Huỳnh Dương gia sợ là không có đơn giản như vậy. Tất cả chờ mấy tháng sau mới có thể sáng tỏ.

Bách Lý Công Cẩn một bộ suy nghĩ sâu sắc, nhíu mày đăm chiêu, đầy bụng hồ nghi nói:

– Ta đột nhiên cảm thấy Viêm Vũ Thành này không hiểu ra sao đột nhiên quật khởi, rất không đơn giản a. Bọn họ không chỉ đắc tội Huỳnh Dương gia, Trình gia, Chu gia, hơn nữa còn cùng Vương gia có liên hệ, có người nói ở đấu giá hội, còn cùng Thái tử tranh cướp một phen. Chà chà, Chu gia ở sau đấu giá hội thất lạc Ngũ Hành Đỉnh, sẽ không phải là bọn họ làm ra chứ?

Trình Phong cười lạnh nói:

– Ở trong thế cuộc hỗn loạn này, chỉ có mưu định mà động, mới là thoát thân chi đạo. Viêm Vũ Thành đứng ở trung tâm vòng xoáy như vậy, nếu không phải là một đám ngu si, chính là quân cờ của thế lực lớn nào đó đẩy lên trước đài, dùng để quan sát chiều gió. Mà Viêm Vũ Thành là thành trì phồn hoa nhất của Thiên Thủy quốc, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Bách Lý Công Cẩn nhẹ giọng nói:

– Có người nói thế lực sau lưng của Viêm Vũ Thành là Vạn Bảo Lâu?

Trình Phong lặng lẽ một hồi, trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nói:

– Chuyện này ta còn cố ý hỏi qua Vạn Bảo Lâu, đối phương cho ra đáp án là phủ định. Nhưng ở trước bước ngoặt này, hư thực khó liệu. Bất kể là Bắc Minh Huyền Cung hay là Vạn Bảo Lâu, đều không phải là tồn tại chúng ta trêu nổi. Chỉ có thể yên lặng xem kỳ biến.

Hai người một trận thổn thức, lại bắt đầu nghiên cứu Thiên Địa huyền kỳ.

Cùng thời khắc đó, Thượng Dương Thành Chu gia, nhằm vào chuyện Huỳnh Dương gia bị diệt, một đám cao tầng cũng đang thương thảo phân tích.

Gia chủ Chu Dương Tiêu ngưng tiếng nói:

– Vào lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là dấu hiệu của đại loạn. Hung thủ có thể là Vô Thượng Cung, hoặc là thế lực phía sau cũng khó nói. Chu gia chúng ta quyết không thể cuốn vào trong đó, sự tình Tu Di sơn, với chuyện của Ngọc Sơn mới là đại sự hạng nhất, vào lúc này tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.

Một tên trưởng lão tên Chu Xử cau mày nói:

– Nhưng mà Ngũ Hành Đỉnh bị cướp, hiện nay vẫn đang tra. Nghe nói có người ở trong tay Viêm Vũ Thành Thành chủ gặp qua Ngũ Hành Đỉnh, cũng không biết thực hư. Có nên lại phái người điều tra cụ thể hay không?

Trên mặt Chu Dương Tiêu hiện ra một tầng thanh sương nhàn nhạt, vẻ mặt dần lạnh nói:

– Viêm Vũ Thành Thành chủ Lý Vân Tiêu này, chính là người cùng Ngọc Sơn có cá cược kia, tuy rằng hắn có động cơ cướp đỉnh, nhưng không có thực lực này. Ta hoài nghi Lý Vân Tiêu này là con rối của thế lực lớn nào đó đẩy ra, từ cùng Ngọc Sơn đánh cược, đến Ngũ Hành Đỉnh bị cướp, đều là dự mưu có kế hoạch. Vì chính là dẫn Chu gia chúng ta ra tay, sau đó tùy thời mà động.

Một trưởng lão khác tên Chu Hưng cả kinh nói:

– Rốt cuộc là ai? Dám công nhiên khiêu khích chúng ta?

Chu Dương Tiêu lãnh đạm nói:

– Là ai tạm thời còn không biết, nhưng Lý Vân Tiêu này không chỉ đắc tội chúng ta, còn giết Trình gia Trình Phi Kình, Huỳnh Dương gia Huỳnh Dương Kiệt, lại không nói hắn có thực lực này hay không, chỉ là phần can đảm kia, liền không phải một Thành chủ phổ thông có thể làm được. Nếu như sau lưng của hắn không có ai, đánh chết ta cũng không tin!

Chu Xử cả kinh nói:

– Chẳng lẽ lần này Huỳnh Dương gia chịu khổ diệt môn cũng cùng Lý Vân Tiêu có quan hệ?

Chu Dương Tiêu nhíu chặt lông mày, trầm tư nói:

– Chuyện này xác thực khó có thể suy đoán, Vô Thượng Cung gây ra độ khả thi càng lớn hơn. Thế nhưng cũng không bài trừ có cái bóng của Lý Vân Tiêu, có khi Vô Thượng Cung cùng Viêm Vũ Thành vốn là một nhóm cũng khó nói. Bây giờ còn có nghe đồn hậu trường của Viêm Vũ Thành là Vạn Bảo Lâu, ta xem khả năng này không lớn. Vạn Bảo Lâu là đệ nhất thương hội ngang dọc đại lục, thế lực không dưới bất kỳ siêu cấp thế lực nào. Nhưng bọn họ không tham dự đại lục phân tranh, tuyệt đối không thể bồi dưỡng thế lực như thế đi ra.

Sắc mặt Chu Xử âm hàn, cả giận nói:

– Đáng giận nhất chính là, Lý Vân Tiêu này dĩ nhiên tham phá bức tranh mà Dương Địch lưu lại, hơn nữa chỉ vì một công chúa tiểu quốc mà đưa cho Vương gia! Thật là khí sát ta, tương đương với tiểu tử Ngọc Sơn kia vô duyên vô cớ đưa lợi ích khổng lồ cho Vương gia! Nếu không hiện tại chúng ta liền để Thiên Thủy quốc gã nữ nhân kia cho Ngọc Sơn làm tiểu thiếp, như thế Vương gia sẽ thất tín với Lý Vân Tiêu, tự nhiên cũng không chiếm được Dương Địch thừa nhận.

– Không thể!

Chu Dương Tiêu híp mắt, trong con ngươi lướt qua một tia tàn khốc, lạnh lùng nói:

– Hiện tại hơn phân nửa cao thủ của Vương gia mỗi ngày ở phụ cận Chu gia chúng ta lắc lư, hơn trăm đạo thần thức cả ngày ở trong phủ quét tới quét lui, ngay cả tộc nhân buổi tối cùng lão bà xxx kiên trì mấy giây cũng ở trong tình báo của bọn họ. Hừ, dám trắng trợn giám thị chúng ta như thế, chứng minh bọn họ đã hạ xuống quyết tâm! Một khi có dị động với Tần Như Tuyết, sợ là một giây sau sẽ giết tới cứu người. Hiện tại chính là thời khắc Ngọc Sơn bế quan, ngàn vạn lần không thể sai lầm!