Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 264: Thức tỉnh (1)




Tiền Đa Đa lộ ra vẻ trào phúng, rõ ràng khinh thường nói:

– Hỏa Ô Đế Quốc tại Thiên Vũ giới có cũng được mà không có cũng không sao, coi như là ngày mai đột nhiên bị người san bằng, cũng sẽ không thành một tin tức ghê gớm, cũng sẽ không có bao nhiêu người muốn biết.

Hồng Binh nghe mà nội tâm hết sức không thoải mái, mặc dù đối phương là cửu tinh Vũ Vương, hắn cũng không sợ, ngẩng đầu lên, gằn từng chữ lãnh đạm nói:

– Ta xác thực là ếch ngồi đáy giếng, ngươi là cửu tinh Vũ Vương ghê gớm. Thế nhưng ngươi có thể mở to hai mắt nhìn, nhìn thành chủ đại nhân dẫn dắt chúng ta, dẫn dắt Viêm Vũ Thành, từng bước một đi đến đỉnh cao của đại lục này!

Vào lúc này, Hồng Binh cũng không biết vì sao mình tự tin như vậy. Một niềm tin chưa bao giờ có bắt đầu nảy sinh ở đáy lòng. Hắn lạnh lùng nhìn Tiền Đa Đa một chút, liền không muốn cùng người này ở cùng nhau, bắt đầu bận túi bụi lên.

Trên mặt Tiền Đa Đa chậm rãi thu hồi thần sắc giễu cợt, trong mắt loé ra thần sắc thống khổ, tựa hồ xuyên thấu tầng tầng không gian, nhìn về phương bắc xa không thể chạm, một thanh âm ở trong đầu vang lên…

– Chờ thời điểm ta lên đỉnh cao của đại lục này, Tiền Đa Đa ta còn có thể trở về!

Trong lòng hắn một trận khổ sở, nhắm lại hai mắt.

Khoảnh khắc sau, lần thứ hai mở ra, lập tức khôi phục một mảnh thanh minh, nhìn Viêm Vũ Thành phía dưới, tự lẩm bẩm:

– Đại lục đỉnh cao sao? Nếu mọi người đều tín nhiệm ngươi như vậy, như vậy… ta cũng tin tưởng một lần đi.

Hắn giơ tay lên, nhìn viên Cửu Khiếu Phá Ách Đan toả ra linh khí, cả người lấp lóe, liền biến mất ở trên nóc nhà.

Trong Giới Thần Bi, trên Phương Thốn Sơn.

Trương Thanh Phàm hưng phấn gầm rú nói:

– Thành công, đây chính là cấp bốn thánh dược chữa thương Khẩn Tuyết đan! Rốt cục thành công!

Cảm thụ trên đan dược tản mát ra linh khí nồng nặc, hắn kích động bóng người lóe lên, nhanh chóng hướng trong hang núi chạy đi.

– Khẩn Tuyết đan này chính là đan phương chữa thương thượng cổ, tuy rằng chỉ là cấp bốn, nhưng so với đan dược cấp bốn phổ thông lại mạnh hơn quá nhiều! Các ngươi nhìn trình độ linh khí, nhất định có thể cứu Vân Tiêu đại sư!

Trương Thanh Phàm hưng phấn giải thích, sau khi cho Lý Vân Tiêu ăn vào, tất cả mọi người đều là một mặt chờ mong chờ đợi.

Thời gian chầm chậm trôi qua…

Lý Trường Phong rốt cục không chịu được, đi ra ngoài động nhìn sắc trời một chút, bên trong Giới Thần bi bất cứ lúc nào đều là một mảnh sáng sủa, không có đêm tối. Hắn nhất thời cau mày nói:

– Chí ít ba canh giờ rồi? Làm sao còn không có phản ứng?

Trên trán của Trương Thanh Phàm cũng chảy ra mồ hôi, một mặt dại ra. Đan dược này là hắn cùng Hứa Hàn luyện chế ra, trong đó dược tính mạnh, hai người rõ ràng nhất, đủ để xác chết di động, bạch cốt sinh thịt, làm sao Vân Tiêu đại sư chỉ vẻn vẹn là sắc mặt hơi hơi hồng hào chút?

Hứa Hàn cũng không nhịn được nói:

– Quá quái dị. Có thể là thương thế của Vân Tiêu đại sư quá nặng, không bằng chúng ta lại đi luyện chế mấy viên. Có lẽ sẽ có chút hiệu quả, ân, cũng khó nói.

Lần này ngay cả hắn cũng triệt để không chắc chắn, khi nói chuyện cũng khúm núm, không khẳng định như vậy.

– Hừm, lại đi luyện chế mấy viên, ta không tin lấy Khẩn Tuyết đan làm đậu ăn còn không cứu sống được Vân Tiêu đại sư!

Trương Thanh Phàm tức giận, Vân Tiêu đại sư như ân sư của mình sinh tử chưa biết, mình thân là Thuật Luyện Sư cấp bốn dĩ nhiên không có một chút biện pháp nào, để hắn triệt tức giận, không tiếc tất cả dự định liều mạng!

– Chậm đã!

Ngay thời điểm hai người đi ra sơn động, dự định tiếp tục luyện chế, đột nhiên Tiêu Khinh Vương trầm giọng hét một tiếng.

– Các ngươi xem, trận pháp này là xảy ra chuyện gì?

Hai người vội vàng trở lại trong động, chỉ thấy Vạn Mộc Hồi Xuân sinh mệnh đại trận bắt đầu tự mình vận chuyển, so với lúc trước hai người liên thủ kích phát còn muốn hoàn mỹ, toàn bộ đại trận dần dần sống lại.

– Này, này xảy ra chuyện gì?

Hai người cũng đều ngạc nhiên, hoàn toàn không tìm được manh mối, nhưng rất nhanh liền vui mừng, chỉ thấy đại trận điên cuồng hấp thu linh khí bốn phía, chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh tinh khiết nhất, mạnh mẽ rót vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu cùng Mộng Vũ.

Lúc bắt đầu giống như dòng suối nhỏ, chảy nhỏ giọt, đến mặt sau như là Đại Giang dâng trào, lực lượng sinh cơ hầu như muốn thực chất hóa đem Lý Vân Tiêu cùng Mộng Vũ nhấn chìm vào. Mọi người bảo vệ ở bốn phía trận pháp đều trợn mắt ngoác mồm, loại lực lượng sinh mệnh hạo nhiên này, ngay cả bọn họ cũng không nhịn được miệng lớn hút mấy lần, nhất thời cảm thấy đầu óc thanh minh, cả người hoàn toàn trở nên hoạt bát.

Trận pháp khởi động, liền kéo dài ròng rã một ngày một đêm, đợi sau khi năng lượng sinh mệnh dâng trào dần dần tản đi, mọi người mới nhìn rõ ràng tình huống trong trận pháp. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu một mặt bình tĩnh ngồi ở bên trong, mà Mộng Vũ thì vẫn như cũ hôn mê không tỉnh.

Tuy rằng Khẩn Tuyết đan của Trương Thanh Phàm không có thể làm cho hắn hoàn toàn khôi phục, nhưng mà khôi phục một tia thần thức. Mà Giới Thần Bi vốn là bản mệnh huyền khí của hắn, tuy rằng còn chưa hoàn toàn luyện hóa, thế nhưng khống chế một trận pháp trong đó vẫn là dễ như ăn cháo. Sau khi hắn khôi phục một tia thần thức, liền bắt đầu khống chế đại trận vận chuyển, không ngừng chữa trị thương thế trên người.

– Vân thiếu / Vân Tiêu / Vân Tiêu đại sư!

Mọi người hầu như là đồng thời kinh ngạc thốt lên, trên mặt từng cái từng cái lộ ra vẻ đại hỉ. Sau khi Lạc Vân Thường đại hỉ, lo lắng cau mày nói:

– Vì sao Mộng Vũ nàng…

Lý Vân Tiêu nhìn mọi người một chút, bình tĩnh nói:

– Nàng bị Huỳnh Dương Côn trực tiếp đập vỡ ba hồn, trừ khi tìm ra Dưỡng Hồn mộc, bằng không coi như sinh cơ mạnh hơn, cũng không thể tỉnh lại.

– Thì ra là như vậy, có biện pháp là tốt rồi!

Lúc này Lạc Vân Thường mới yên tâm lại, nhưng để nội tâm nàng mơ hồ bay lên một luồng lo lắng, Lý Vân Tiêu quá mức bình tĩnh, đó là một loại lãnh đạm, một loại lãnh đạm coi thường tất cả.

Một thiếu niên mới có mười lăm tuổi, tại sao có thể có bình tĩnh cùng coi thường như trải qua vạn cổ tang thương như vậy.

– Vân thiếu, ngươi không sao chứ?

Tiêu Khinh Vương cũng cảm thấy từng tia từng tia hàn ý, lo lắng hỏi.

– Ta không có chuyện gì.

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ở trên người mọi người quét qua, nhất thời con ngươi thu nhỏ lại, lướt qua một tia thống khổ khó có thể phát hiện, hắn tận lực để cho mình bình tĩnh hỏi:

– Lão gia tử cùng Trần thế thúc đâu?

Trong lòng mọi người chấn động, đều là một mảnh lặng lẽ.

Lý Trường Phong gian nan nuốt ngụm nước miếng, mở miệng nói:

– Lão gia tử bồi tiếp, bồi tiếp hắn đi ra ngoài.

Cả người Lý Vân Tiêu tựa hồ trong nháy mắt mất đi thần thái, trong mắt không che giấu nổi cô đơn cùng thương cảm, hắn nhẹ giọng nói:

– Ta rõ ràng, ta đi xem bọn họ một chút.

Người hắn lập tức biến mất ở trong động, mọi người muốn theo tới, lại bị Lạc Vân Thường ngăn lại, khẽ thở dài: