Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 258: Đại chiến Vũ Tông (1)




Mọi người kinh hãi đến biến sắc, lúc này mới phát hiện cô gái xa xa kia dĩ nhiên là bị Vũ Tông dùng nguyên lực trảo tới, tựa hồ cái cổ bị ghìm gắt gao, thống khổ ở trên không trung giãy dụa.

Hai mắt Lý Vân Tiêu đỏ chót, thần thức của hắn đã phát hiện cô gái kia dĩ nhiên là Mộng Vũ!

– Ngươi mới vừa nói cái gì? Vân thiếu trở về sẽ giết ta? Vân thiếu có phải là Viêm Vũ Thành Thành chủ không?

Tên Vũ Tông kia lăng không dùng nguyên lực nắm cổ Mộng Vũ, lạnh giọng nói:

– Thành chủ các ngươi giết thiếu gia Huỳnh Dương Kiệt, tội tru di cửu tộc! Xem ra ngươi với hắn quan hệ cũng không cạn, vậy ta trước từ ngươi giết lên.

Tiếng nói của hắn rơi xuống, nguyên lực trong tay buông lỏng, Mộng Vũ nhất thời từ không trung rơi xuống. Trong mắt hắn lộ ra một loại biểu hiện coi thường, thật giống như nhìn một con giun dế, nhẹ nhàng giơ tay lên, chưởng phong hóa đao, một chém mà xuống.

– Không muốn a!

Từ trong thành truyền đến tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của Mộng Bạch, xông thẳng lên trời.

– Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận, ngưng!

Hổ Vương chiến xa của Lý Vân Tiêu gào thét mà đến, hắn một tay bấm quyết, mấy vệt sáng từ lòng bàn tay đánh ra, bay vào trên bầu trời, xúc động Thái Hư Thiên đều trận. Mắt thấy đao khí kia sắp chém vào trên người Mộng Vũ, đột nhiên lăng không hiện ra một đạo hào quang màu xanh, hóa thành một chiếc lá sen, hội tụ ở trước người Mộng Vũ, cản lại thanh đao khí kia.

Oanh…

Trước người Mộng Vũ tuôn ra một chùm ánh sáng, đao khí xuyên thấu lực lượng trận pháp phòng hộ, thế đi không giảm, vẫn như cũ đánh vào trên người Mộng Vũ, ở trên không trung tuôn ra một đoàn máu, thân thể của nàng giống như diều đứt dây rơi xuống, một huyết tuyến thật dài ở trên không trung bay lả tả ra.

Cả người Lý Vân Tiêu run lên, con ngươi đột nhiên áp súc, giận dữ hét:

– Súc sinh, chết đi cho ta!

Hắn trực tiếp lái Hổ Vương chiến xa đâm đến.

Ầm ầm ầm!

Hơn ba mươi chiếc Huyền Phù Chiến Xa cuồn cuộn mà đến, rất mau đem Vũ Tông này vây lại, từng đạo từng đạo quang mang công kích từ trên chiến xa bắn ra, phô thiên cái địa đánh về Vũ Tông này.

Vũ Tông kia biến sắc, nhưng vẫn như cũ không nhanh không chậm nói:

– Ta chính là Huỳnh Dương gia trưởng lão Huỳnh Dương Côn, các ngươi ai là Viêm Vũ Thành Thành chủ, đi ra nhận lấy cái chết cho ta.

Hắn lần này đến, nhiệm vụ là bắt sống Lý Vân Tiêu, mang về gia tộc chịu nỗi khổ vạn đao xuyên tim, bằng không cũng sẽ không phí lời như vậy.

Đối với công kích đầy trời, Huỳnh Dương Côn tựa hồ không quan tâm chút nào, quanh thân đột nhiên tỏa ra một vệt kim quang, đem thân thể bao phủ trong đó, tùy ý ánh sáng màu xanh kia oanh đến. Những Huyền Phù Chiến Xa này công kích, dưới cái nhìn của hắn chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi, chỉ có Hổ Vương chiến xa kia công kích mới làm hắn có mấy phần lưu ý.

Oanh…

Lý Vân Tiêu lái Hổ Vương chiến xa toàn lực xông lên, mạnh mẽ va chạm. Huỳnh Dương Côn không tránh không lùi chút nào, hai tay đẩy ngang ra, trực tiếp vỗ vào phía trước chiến xa, thân thể ở trên không trung trượt mấy chục mét, dĩ nhiên cản lại lực lượng xung kích của chiến xa.

– Các ngươi đến cùng ai là Thành chủ?

Trên mặt Huỳnh Dương Côn hiện ra một tia giận dữ, quát lên:

– Nếu không nói, ta giết toàn bộ!

Kỳ thực nội tâm hắn đã đánh chú ý giết toàn bộ, hơn ba mươi chiếc chiến xa thực sự là quá kinh người. Lại không nói Viêm Vũ Thành làm sao có nhiều chiến khí như thế, nếu mình kiếm về toàn bộ, tuyệt đối là một công lớn!

– Ta giết con mẹ ngươi a! Tử Khí Đông Lai, đỉnh trấn Càn Khôn!

Lý Vân Tiêu từ trên chiến xa vọt ra, Ngũ Hành đại đỉnh trong nháy mắt hóa thành núi lớn, một mảnh màu tím phô thiên cái địa, như thiên thạch rơi xuống.

– Đây là...

Huỳnh Dương Côn sửng sốt một chút, lập tức kinh hãi nói:

– Ngũ Hành Đỉnh! Dĩ nhiên là Chu gia thất lạc Ngũ Hành Đỉnh! Các ngươi thậm chí ngay cả người Chu gia cũng giết!

Hắn không thể tin tưởng, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, sát ý bạo phát.

– Giết người Huỳnh Dương gia ta, giết người Trình gia, lại giết người Chu gia! Trên đời này không còn người cứu được các ngươi! Hôm nay ta liền bắt các ngươi, lại tàn sát hết thành!

Đột nhiên năm ngón tay của Huỳnh Dương Côn hóa thành trảo, hướng Ngũ Hành Đỉnh chộp tới. Đây chính là một bảo bối tốt, chỉ cần giết sạch những người này, liền không ai biết là mình cầm. Mà tử đỉnh của Lý Vân Tiêu công kích, ở trước mắt hắn chỉ là đứa nhỏ vui đùa mà thôi.

– Bắt con mẹ ngươi! Đồ muội muội ngươi! Dám giết người Viêm Vũ Thành ta, ngày hôm nay không chỉ có ngươi, ta muốn đem toàn bộ Huỳnh Dương gia xoá tên khỏi đại lục! Đồng thuật, nhiếp hồn!

Lý Vân Tiêu triệt để điên cuồng, từ phía dưới đã không cảm giác được khí tức sinh mệnh của Mộng Vũ, hai con mắt của hắn biến thành màu máu, từng đạo từng đạo tinh thần công kích điên cuồng từ trong đôi mắt bắn mạnh ra, ở trên không trung như là sóng nước truyền vang.

Đột nhiên trong đầu Huỳnh Dương Côn chấn động, giống như vạn mũi tên đâm vào ý thức hải, thẳng vào linh hồn. Hắn hoảng hốt thất thanh nói:

– Công kích linh hồn? Ngươi dĩ nhiên biết linh hồn thuật công kích, ngươi rốt cuộc là ai?

– Ta là tổ tông của ngươi! Đại Nhật kim quang kiếm, ngưng!

Vạn ánh kim quang ở trên không trung ngưng tụ thành hình, hội tụ thành một thanh kiếm lớn màu vàng óng, mang theo khí thế vô biên, từ giữa bầu trời chém xuống!

Huỳnh Dương Côn chỉ cảm thấy lực lượng tinh thần ở trong đầu trắng trợn không kiêng dè gì trùng kích, đột nhiên hai tay ôm đầu, ở trên không trung lớn tiếng gào thét. Nhất thời phòng ngự quanh thân mở ra toàn bộ, công kích của những chiến xa kia oanh lên, thêm vào Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận ngưng tụ đại kiếm từ thiên không chém xuống, nhất thời một đạo kim quang mạnh mẽ chói mắt, giống như đóa hoa ở trên không trung phóng ra.

Trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, công kích mạnh mẽ như vậy, coi như là Vũ Tông cũng không chịu nổi?

Nhưng sắc mặt Lý Vân Tiêu lại không có một chút thả lỏng nào, khuôn mặt trắng xám, nhưng công kích trong hai con ngươi lại không giảm chút nào, điên cuồng tiêu hao lực lượng tinh thần. Nếu có Giới Thần Bi ở đây, hắn còn có thể chống đỡ nhiều chốc lát, nhưng hiện tại hoàn toàn là hao tổn nội tình.

Thời điểm hào quang màu vàng tẩu tán, chỉ thấy thân hình Huỳnh Dương Côn dần dần hiện ra, tuy rằng xiêm y phá nát, có vẻ vô cùng chật vật, thế nhưng mọi người nhìn ra được cũng không có bị thương tổn bao lớn.

– Tiền Đa Đa, còn không ra tay!

Lý Vân Tiêu quát một tiếng, một đạo lực lượng tinh thần không hề bảo lưu đánh ra ngoài. Huỳnh Dương Côn bị hơn ba mươi chiếc chiến xa luân phiên oanh kích, lại bị Đại Nhật Kim Quang Kiếm Trận chém một phát, giờ khắc này hồn lực của Lý Vân Tiêu mãnh liệt tấn công, rốt cục để tâm thần hắn chấn động, không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi.

– Ai!

Lúc này đột nhiên nghe thấy Tiền Đa Đa thở dài một tiếng, tựa hồ cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng người vẫn động.