Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2262: Xưa đâu bằng nay (1)




- Vân Tiêu công tử, tương kiến ở tình cảnh thến ày, thật sự có chút đột nhiên rồi.

Ung Thiên Vận cười khổ một tiếng, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

La Thiên cũng cười nói:

- Tử biệt ở Ma Thiên Đại Thành, ngày đó công tử không chịu lộ ra tính danh, ta liền nói tất có ngày gặp lại, quả nhiên. Chỉ là khiến ta tuyệt đối thật không ngờ chính là, lúc gặp lại, công tử đã vang danh thiên hạ rồi.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu chuyển động, nói ra suy đoán trong lòng mình:

- Chư vị chẳng lẽ là muốn đi thành Hồng Nguyệt bắt Phong Tử Kiệt kia sao?

- Hừ, các vị đại sư là vì Phong Tử Kiệt mà đến, thành Hồng Nguyệt chúng ta lại vì ngươi mà tới.

Tên nam tử khuôn mặt khô héo kia tên là Lôi Lăng, chính là một gã phó môn chủ của Tứ Cực Môn trước kia, khóe miệng chứa đựng cười lạnh, nói:

- Thật sự là nhân sinh há không gặp lại, ta thấy nguyên lực ngươi đã hao tổn thật lớn, cũng đừng có ra chuyện chống cự vô ích nữa, thành thành thật thật thúc thủ chịu trói đi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Thành Hồng Nguyệt chỉ phái mấy tên cặn bã các ngươi đi bắt ta, không khỏi quá coi thường ta rồi.

- Ngươi... Thật là đáng chết ah.

Lôi Lăng sắc mặt âm độc, nguyên lực trên người bắt đầu cổ động không thôi, khóe miệng chứa đựng vẻ tàn nhẫn.

Lý Vân Tiêu khinh thường Xùy~~ cười một tiếng, Lôi Lăng này chẳng qua chỉ là Võ Đế cửu tinh sơ giai, hơn nữa nhìn bộ dáng chỉ là mới vừa đột phá, căn bản không đáng là gì.

Thành Hồng Nguyệt đối với thực lực của hắn thật sự không hiểu rõ bao nhiêu.

Lý Vân Tiêu mặc kệ người thành Hồng Nguyệt, chỉ lạnh nhạt nói:

- Ta và hai vị đại sư coi như là quen biết cũ, tuy nói không có giao tình gì, nhưng cũng có duyên gặp mặt một lần, các vị đại sư là tùy ý để người thành Hồng Nguyệt bắt ta, hay là trợ giúp người thành Hồng Nguyệt bắt ta đây?

Lôi Lăng giành nói:

- Chư vị đại nhân Hóa Thần Hải tự nhiên là đồng lòng với thành Hồng Nguyệt ta, chỉ có điều bắt ngươi không cần đến mấy vị đại nhân, ta tùy tiện phái ra một người là đurồi.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên thân hai người, nói:

- Khương Nhược Tích, Nguyễn Nguyên Võ, không bằng hai người các ngươi ra tay

Trên mặt Khương Nhược Tích và Nguyễn Nguyên Võ đồng thời lộ vẻ không thoải mái, bọn hắn năm đó là thành viên nghị hội tối cao của thành Hồng Nguyệt, mặc dù là thành chủ cũng không thể chỉ huy.

Hiện giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, những nguyên lão Tứ Cực Môn trong thành Hồng Nguyệt quyền thế giờ đã bao trùm trên mình rồi.

Hai người tuy có không thoải mái, nhưng biết rõ tình thế mạnh hơn người, ngày tốt lành trước kia đã một đi không trở lại. Sau khi “Ân” một tiếng liền song song ra khỏi hàng, sắc mặt lạnh như băng đi đến chỗ Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu làm như không thấy hai người kia, ánh mắt bồi hồi trên người La Thiên và g Ung Thiên Vận, khí định thần nhàn chờ đợi ý kiến của bọn hắn.

Trên mặt La Thiên lộ ra ngượng nghịu, nói:

- Ta mặc dù thập phần thưởng thức đối với Vân Tiêu công tử, nhưng cũng không thể vì yêu thích cá nhân mà phá hư quan hệ giữa Hóa Thần Hải và thành Hồng Nguyệt được.

Lý Vân Tiêu nhướng mày lên, lạnh lùng nói:

- La Thiên đại sư có ý là nếu lúc nữa ta chém giết những cặn bã thành Hồng Nguyệt này, chư vị Hóa Thần Hải cũng sẽ ra tay sao?

La Thiên và Ung Thiên Vận liếc mắt nhìn nhau, đều cười khổ không thôi, không biết trả lời như thế nào mới tốt.

- Nằm mơ a, Khương Nhược Tích, Nguyễn Nguyên Võ, còn không ra tay.

Lôi Lăng thấy Lý Vân Tiêu căn bản không để bọn hắn vào mắt, cảm giác mất mặt trước chư vị đại sư Hóa Thần Hải, lập tức trong mắt hiện lên một tia giận dữ, quát lên

Khương Nhược Tích và Nguyễn Nguyên Võ tuy rằng tức giận Lý Vân Tiêu miệt thị bọn hắn, nhưng càng bực mình vì Lôi Lăng hô to gọi nhỏ đối với bọn họ, chỉ có thể mặt âm trầm, buồn bực trút lửa giận lên trên người Lý Vân Tiêu.

- Chết đi.

Khương Nhược Tích năm ngón tay thành trảo, trực tiếp lấn thân trên xuống, chộp tới cổ họng Lý Vân Tiêu.

Loại chiêu thức này bình thường đều là dùng với tộn tại thực lực yếu kém hơn mình, lấn thân khóa cổ, là cực kỳ tự tin về thực lực bản thân mà khinh thường khinh miệt đối thủ.

Nguyễn Nguyên Võ lại lăng không mà lên, giẫm xuống một cước tới mặt Lý Vân Tiêu.

Chiêu thức này càng cuồng vọng đến cực điểm, lực lượng dưới chân lập tức đá nổ không khí, dấu chân ngưng tụ trên không trung, giẫm xuống dưới.

Trong mắt bọn hắn Lý Vân Tiêu chẳng qua chỉ là Võ Đế thất tinh mà thôi, mặc dù cảnh giới này đã vượt qua dự đoán của bọn hắn, nhưng dù vậy, cũng cũng không hề để Lý Vân Tiêu vào mắt.

Cho nên hai người đều chỉ dùng tới hai ba thành lực lượng, lộ ra cực kỳ tùy ý.

- Muốn chết.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, tuy rằng hiện giờ thực lực yếu đi nhiều, nhưng đối phó với hai gã Võ Đế bát tinh đỉnh phong, căn bản chẳng đáng là gì cả.

Trong mắt của hắn bắn ra sát khí, kiếm quang trong tay lóe lên, Lãnh Kiếm Băng Sương “Loong coong” một tiếng liền chém tới ngang trời, một đạo kiếm quang quét thẳng hai người, hóa thành hai đóa Thanh Liên, từ từ rơi xuống.

- Kiếm khí này...

Hai người toàn thân run lên, một cổ nguy hiểm tử vong không hiểu lan tràn trong lòng, hơn nữa cảm giác kia cực kỳ mãnh liệt, cực kỳ chân thật.

- Chuyện gì xảy ra?

Hai đạo Thanh Liên tuy là kiếm quang biến thành, lại không lăng lệ ác liệt, bồng bềnh ôn nhu, tựa hồ không có lực lượng gì cả.

- Không tốt, tránh mau.

Phó Nghi Xuân ở phía xa nheo mắt lại, quát lớn lên.

Đồng thời trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Tu vi của hắn đã đột phá đã đến Võ Đế cửu tinh, cho nên tầm mắt sắt bén hơn hai người nhiều lắm.

Nhưng đã quá muộn, mặc cho Khương Nhược Tích và Nguyễn Nguyên Võ vận chuyển nguyên lực như thế nào, cũng không thể đột phá trói buộc của hai đóa kiếm liên kia

“Xuy xuy”

Hoa sen rơi xuống một mảnh kiếm khí chi hải giải khai, hai người lập tức chôn vùi trong đó.

- Ah ah.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, bộ dáng vừa rồi còn tràn đầy tự tin, không ai bì nổi. Giờ phút này đã bị Thiên Kiếm đâm thủng, vô số máu tươi bắn ra, hóa thành hai cỗ thi thể lạnh băng, không cam lòng ngã trên mặt đất.

“” Một hồi thanh âm run rẩy.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm liền diệt sát hai gã Võ Đế bát tinh.

Đối với Lý Vân Tiêu mà nói, đây chỉ là chuyện quá bình thường, nhưng lọt vào mắt mọi người lại là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Mọi người Hóa Thần Hải coi như bình tĩnh, bọn người Lôi Lăng và Phó Nghi Xuân lại triệt để hóa đá mất, đầu óc thoáng cái ngây ngốc, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được nữa.

Mặc dù là bọn hắn ra tay, cũng không có nắm chắc có thể giết chết hai người một cách lưu loát như thế. Huống chi Lý Vân Tiêu rõ ràng đang suy yếu, bộ dạng nguyên lực đã không chống đỡ nổi nửaồi.

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra chút hàn tinh, tay giơ lên, kiếm chỉ phía trước, cười lạnh nói:

- Đám cặn bã thành Hồng Nguyệt, đều lên đây chịu chết đi.

“...”

Người thành Hồng Nguyệt hít một hơi lạnh, ngoại trừ Lôi Lăng và Phó Nghi Xuân ra, toàn bộ đều không tự chủ được lui về phía sau một bước.