Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 200: Viêm vũ thành (1)




Trên dưới cửa thành, văn võ bá quan cùng bách tính toàn bộ hô to lên, người ta tấp nập.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, phất phất tay, ở trong văn võ bá quan ước ao, cả đám nhanh chóng phóng đi.

Dọc theo đường đi, Mộng Bạch đã sớm kích động không xong rồi, ở trên xe ngựa gọi tới gọi lui, hoan hô lên.

– Ồ, sư phụ ta là Thành chủ, sư phụ ta là Thành chủ, ha ha!

Ở trong mắt hắn, một đốc trưởng quản lý vùng mỏ đã là đại quan, Thành chủ càng là tồn tại khó có thể ngước nhìn.

Trần Chân hừ lạnh châm chọc nói:

– Vân Tiêu, ngươi xem ngươi thu một đồ đệ có tiền đồ a.

Lý Vân Tiêu cười ha ha nói:

– Tiểu hài tử a, giấc mơ không phải là làm một Tướng quân hoặc là Thần vệ sao.

Chính hắn cũng không lớn hơn Mộng Bạch bao nhiêu, nói ra lời như ông cụ non, để tất cả mọi người ngạc nhiên trợn mắt, một tiểu quỷ đầu mười lăm tuổi, ánh mắt so với hết thảy lão quỷ ở đây còn muốn sâu xa.

Lý Thuần Dương cùng Lý Trường Phong liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm kinh hỉ, nhất định là vị cao nhân ở sau lưng của hắn trường kỳ chỉ điểm, mới có thể nuôi dưỡng được đệ tử ưu tú như vậy. Còn vị cao nhân kia đến cùng là Cổ Phi Dương, hay là đồ đệ của hắn, cũng không đáng kể. Chỉ cần Vân Tiêu ở dưới sự chỉ điểm của hắn, từng bước một trưởng thành, đã đủ rồi.

– Sư phụ, làm sao ngươi biết giấc mộng của ta là thành tướng quân! Chờ sau khi ngươi lên làm thành chủ, liền phong ta làm Tướng quân đi! Chờ ta suất lĩnh đại quân trở lại, đến trước mặt bọn người Lê thúc uy phong một chút!

Mộng Bạch hai mắt tỏa ánh sáng, nhất thời dẫn tới mọi người cười to một trận.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

– Chờ ngươi đạt đến Vũ Quân, ta liền phong ngươi làm Tướng quân.

Hắn nói xong, đột nhiên vẻ mặt hơi động, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước, trong mắt loé ra một nụ cười.

– Vũ Quân?

Mộng Bạch nhất thời nhụt chí, vẻ mặt cay đắng nói:

– Nếu như ta có thực lực Vũ Quân, liền trực tiếp làm thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, còn làm Tướng quân gì chứ.

Tiêu Khinh Vương cũng là vẻ mặt hơi động, cảm giác được phía trước có một ít khí tức, kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút nói:

– Lẽ nào là những tiểu tử thúi kia?

Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu không nói, tất cả mọi người không hiểu ra sao, một lát sau mới dồn dập cảm ứng được cái gì, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Càng là thán phục thần thức của Lý Vân Tiêu mạnh, quả thực đến trình độ biến thái.

Ở trước xe ngựa, một luồng kình khí nghiêm nghị phả vào mặt, trên quan đạo chỉnh tề đứng thẳng một loạt binh lính, ngân thương áo giáp chờ xuất phát, loại trận thế kia, như một cây thép cắm vào đại địa, làm cho người ta có một loại uy thế như sơn nhạc kiên cường bất động.

Trong mắt Lý Thuần Dương sáng ngời, tự đáy lòng thở dài nói:

– Nếu để cho ta trăm vạn tướng sĩ như vậy, coi như là quét ngang hết thảy đế quốc của Thiên Vũ đại lục, cũng không phải không thể a!

Trần Đại Sinh trợn mắt nói:

-Ngươi liền nằm mộng đi, có hai ngàn người đã là nhân vật nghịch thiên. Thật không biết những người này là làm sao huấn luyện ra, ta dám nói nếu hai quân đánh nhau, coi như đối phương là hai ngàn tên Đại vũ sư, cũng chưa chắc có thể thắng được những người này.

Xe ngựa ngừng lại, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng từ trong xe đi ra, một mặt hờ hững nhìn về phía trước.

Một tên binh lính từ trên ngựa vươn mình nhảy xuống, bước nhanh đi lên trước, một chân quỳ xuống nói:

– Xin Vũ Thành Vương mang theo chúng ta đi Viêm Vũ Thành, chúng ta muốn đi theo ở bên người Vũ Thành Vương!

Lý Vân Tiêu yên lặng nở nụ cười nói:

– Bạch Thành Phong, các ngươi đều chưa tốt nghiệp, ở lại học viện tiếp tục tu luyện mới là chính đạo. Ta đi Viêm Vũ Thành cũng chỉ là vì tham gia Vạn Bảo Thương Hội, lẽ nào ta thật sẽ ở lại đó làm cái quỷ thành chủ gì? Các ngươi đều trở về đi thôi.

Hai ngàn tướng sĩ kia chính là học sinh quân của Già Lam học viện, khoảng thời gian tuỳ tùng Lý Vân Tiêu này, không chỉ người người phát đại tài, hơn nữa tu vi đều tăng nhanh như gió, ở dưới sự dẫn đường của Sát khí quyết, sức chiến đấu càng là tăng nhiều. Bây giờ đối với Lý Vân Tiêu là sùng bái cùng tôn kính đến tột đỉnh.

Người binh sĩ này chính là Bạch Thành Phong, sau trận chiến kia hắn bị thương nặng, trải qua khoảng thời gian này tu dưỡng cũng gần như hoàn toàn khôi phục, thực lực càng là mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

Hắn hơi sững sờ, lập tức nói:

– Hiện tại là kỳ nghỉ, chờ khai giảng chúng ta lại trở về.

Ý nghĩ của hắn là trước theo đuôi đã, còn chờ sau khai giảng có về hay không thì đến lúc đó hãy hay.

Bạch Thành Phong được hơn hai ngàn người đề cử là dẫn đầu, đi ra cùng Lý Vân Tiêu đàm luận, mấy ngàn người phía sau ánh mắt đều nhìn chăm chú ở trên người hắn, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không mặt mũi trở lại gặp bọn họ.

– Liền để bọn họ theo ngươi đi, ta phát hiện đi theo bên cạnh ngươi, so với tự mình tu luyện tiến bộ lớn hơn nhiều.

Lạc Vân Thường nở nụ cười xinh đẹp nói, ngay cả nàng trong quá trình không ngừng dùng Cửu Dương chân khí thay Tiêu Khinh Vương, Trần Đại Sinh chữa thương, cũng so với mình khổ tu tiến bộ lớn hơn.

Bạch Thành Phong đại hỉ, không chờ Lý Vân Tiêu trả lời chắc chắn liền vội bái nói:

– Đa tạ Lạc lão sư!

Hắn đột nhiên quay đầu quát:

– Các huynh đệ, Vân thiếu đáp ứng rồi!

– Ồ, quá tốt rồi, vạn tuế, vạn tuế!

– Ta liền biết Vân thiếu sẽ đồng ý, quá tốt rồi!

Hai ngàn người đột nhiên hoan hô lên, trong đó không thiếu học viên nữ, càng là hai mắt bốc lên ngôi sao nhỏ, dáng dấp hạnh phúc. La Lan Đóa thân ở trong đó, khẽ thở dài một cái.

Lâm Vũ ở bên người nàng tựa hồ cảm nhận được cái gì, dùng sức nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói:

– Hiện tại hắn rất mạnh, nhưng ta sẽ cố gắng, lấy hắn làm mục tiêu, sớm muộn sẽ đánh bại hắn!

La Lan Đóa nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng đem đầu tựa ở trên cánh tay Lâm Vũ. Ánh mắt của nàng nhìn Lý Vân Tiêu ở phía xa, biết giữa hai người cũng sẽ không bao giờ có bất kỳ gặp nhau.

Nhưng, chí ít tất cả mọi người, đều đi trên con đường võ đạo vô tận, ra sức hướng phía trước chạy đi.

– Chờ xem đi, Lý Vân Tiêu! Trước đây ta xem thường ngươi, là ta sai rồi. Nhưng chỉ cần ta liều mạng hướng về phía trước dũng tiến, ở trên con đường võ đạo này, chúng ta sớm muộn còn có thể lại gặp gỡ!

La Lan Đóa chăm chú nắm lấy tay Lâm Vũ, hai người chăm chú dựa vào nhau.

Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, quay đầu đối với Lạc Vân Thường nói:

– Ta chỉ là đi tham gia thương hội mà thôi, lại không phải đánh trận. Huống hồ ta độc lai độc vãng quen rồi, thành chủ này ta là quyết định không làm.

Lý Thuần Dương đột nhiên mở miệng nói:

– Vân Tiêu, ngươi nhìn hai ngàn người bọn họ tiếp tục phát triển, còn có thể là binh lính bình thường của thế tục hay sao?

Vẻ mặt của Lý Vân Tiêu hơi động.

– Lão gia ý tứ là...