Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1854: Hồng nhan họa thủy




Hình rồng chiến hạm chậm rãi lái ra, sau đó nhảy vào vô biên vô tận biển rộng.

Ngoài khơi hầu như không có bất kỳ biến hóa nào, tựa hồ chiến hạm chỉnh thể trở nên hư ảo, ở bên trong biển rộng không ngừng toát ra, ngay lập tức ngàn dặm.

Bốn phía nước biển bày biện ra trạng thái hầu như tinh thể, tựa hồ bị vây trong kết giới nào đó.

Sau đó chiến hạm nhảy mà trốn vào hư vô, khi xuất hiện lần nữa, đã ở bầu trời một tòa cung điện to lớn.

Toàn bộ hành trình bất quá mấy canh giờ, nhưng nếu là dựa vào phi hành, phổ thông võ giả cả đời đều không đi được xa như vậy.

– Ùng ùng…

Chiến hạm chậm rãi đánh xuống, đem nước biển thấu triệt đến cơ hồ trong suốt gạt ra, thoáng cái đứng ở trước vương cung.

Sớm có các loại thị vệ hiện ra hàng ngũ gạt ra, nghênh tiếp long hạm trở về.

Bên trong vương cung bay ra mấy đạo khí tức cường giả, đều là gương mặt tuổi còn trẻ, ở trước chiến hạm trang nghiêm mà đứng, xin đợi Nghiễm Hiền.

– Gặp qua phụ vương cung nghênh phụ vương chiến thắng trở về!

Đứng ở hàng trước nhất năm tên thanh niên nhân cùng kêu lên quát dẹp đường, ai nấy thập phần cung kính.

Trên chiến hạm đầu ném xuống một đạo quang mang, đám người Nghiễm Hiền hơn mười người thân ảnh dần dần hiển hóa đi ra.

Nghiễm Hiền trước tiên nói:

– Thủy Tiên công chúa, mời.

Hắn làm một thủ thế, đột nhiên phát hiện trạng thái của mọi người không đúng, chỉ thấy năm vị vương tử đều là ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Thủy Tiên, từng tên lộ ra vẻ ngây dại.

Nghiễm Hiền trầm giọng quát dẹp đường:

-Vô lễ các ngươi đây là cái bộ dáng gì?

Năm tên vương tử cả người chấn động, vội vàng cúi đầu.

Tên nam tử thứ nhất diện mục tuấn tú, thần thái nho nhã, lớn lên có vài phần tương tự Nghiễm Dịch cười hỏi:

– Phụ vương, vị tiên tử này là?

Còn lại bốn gã vương tử cũng là vểnh tai lên nghe..

Vương tộc nắm giữ Đông Hải, muốn dạng tuyệt thế mỹ nữ nào không có, dung mạo ở trên Thủy Tiên cũng có khối người.

Nhưng Thủy Tiên một khi xuất hiện thì loại lãnh diễm và quý khí này, ngay cả bọn họ thân là vương tử cũng tự thẹn không bằng, trong nháy mắt đã bị hấp dẫn.

Trong mắt Nghiễm Hiền lóe lên tinh mang, nhàn nhạt nói rằng:

– Mấy người các ngươi thật sự khiến cho Đông Hải ta mất mặt, còn không mau tới gặp qua Hải Hoàng đại nhân chi nữ, Thủy Tiên công chúa điện hạ.

– Cái gì? Hải Chi Sâm Lâm Thủy Tiên công chúa điện hạ!

Năm tên vương tử đều là thất kinh.

Dẫn đầu tên nam tử nhìn như lớn tuổi kia chính là trước hết phản ứng kịp, vội vàng tiến lên nói:

– Tại hạ Nghiễm Khai, may mắn có thể kết bạn công chúa điện hạ.

Nghiễm Hiền nói:

– Còn đây là con trai thứ ba của bản vương Nghiễm Khai, thực lực tốc hành bát tinh Vũ Đế, phóng nhãn toàn bộ tứ hải, ở trong cùng tuổi có thể sánh vai với hắn cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không biết công chúa điện hạ cảm thấy thế nào?

Còn lại bốn gã vương tử đều là sắc mặt trầm xuống, âm thầm tức giận chính mình chậm một nhịp.

Thủy Tiên sửng sốt, nói:

– Làm sao? Cái gì làm sao?

– Khụ, khụ…

Nghiễm Hiền ho khan hai cái, nói:

– Công chúa điện hạ cảm thấy đứa con trai thứ ba không ra gì này của ta làm sao?

Thủy Tiên nói:

– Ừ, tốt vô cùng. Ở trong hải tộc hình thù kỳ quái, xem như tuấn tú lịch sự. Bất quá ta nhìn hắn lớn lên không quá giống với Nghiễm Hiền đại nhân a.

Nghiễm Hiền:

–...

Nghiễm Thuận cũng là vẻ mặt hắc tuyến, cả người tuôn ra mồ hôi lạnh, vội hỏi:

– Công chúa điện hạ nói đùa, cái gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính, đều có bất đồng. Tướng mạo chỉ là một trong nhân tố di truyền, đại đa số vương tử cùng với bậc cha chú tướng mạo đều là bất đồng.

Nghiễm Hiền cũng cười nói:

– Hắc hắc, công chúa điện hạ quả nhiên là thiên chân khả ái, nói thẳng không cố kỵ a.

Thủy Tiên chợt nói:

– Thì ra là thế, ta bắt đầu còn buồn bực đây, thế nào thua kém lớn như vậy, còn tưởng rằng...

Nàng tựa hồ cũng cảm thấy có chút nói không thuận tiện, trên mặt hơi đỏ lên.

Nghiễm Hiền và Nghiễm Thuận đều là gương mặt khổ sáp, nếu là những người khác dám đại nghịch bất đạo như vậy, sớm đã bị bổ thành tan xương nát thịt.

Còn lại bốn gã nam tử lại là âm thầm cười to không ngớt, một tên nam tử trong đó khoác kim giáp tùy thời ra khỏi hàng, nói:

– Tại hạ Đông Hải vương cung đệ ngũ vương tử Nghiễm Nhạc, công chúa điện hạ xem ta cùng với phụ vương có giống nhau?

Thủy Tiên giơ lên đôi mắt sáng, quan sát một chút, cười nói:

– Ngươi vẫn có bốn năm phần giống.

Nghiễm Nhạc cười to nói:

– Bên trong đám vương tử của phụ vượng ta, cũng đích thật là ta giống với phụ vương nhất. Khó có được Thủy Tiên công chúa giá lâm Đông Hải, Nghiễm Nhạc nhất định sẽ tận tình địa chủ, để công chúa điện hạ thoả thích tận hứng.

Thủy Tiên cũng cười nói:

– Tứ hải vương cung ta chỉ theo cha vương đi qua bắc hải, còn lại tam hải chưa từng đi đến, cám ơn ngươi rồi.

Trên mặt Nghiễm Nhạc tỏa ánh sáng, đại hỉ nói:

– Có thể vì công chúa cống hiến sức lực, tam sinh hữu hạnh!

Nghiễm Thuận và ba vị vương tử còn lại đều là trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh, một gã vương tử niên kỷ nhỏ hơn bước ra khỏi hàng nói:

– Công chúa điện hạ, tại hạ Nghiễm An, trong ngày thường thích nhất chính là du sơn ngoạn thủy, phụ cận hải vực không có địa phương tốt nào mà ta không rõ ràng lắm. Mà chư vị ca ca bình thường đều bế quan tu luyện, đối với một đường này căn bản cái gì cũng đều không hiểu, hãy để cho ta tới khoản đãi công chúa điện hạ đi.

– Nghiễm An!

Nghiễm Nhạc phẫn nộ quát:

– Nơi này có ngươi chuyện gì? Cút sang một bên!

Nghiễm An gương mặt kiệt ngạo bất tuân hừ nói:

– Tứ ca, lẽ nào ta nói sai sao? Trong năm người ta tu vi thấp nhất, bình thường đều là vui chơi đi dạo. Công chúa điện hạ đường xa mà đến, nếu là chơi không đủ tận hứng, tội này ngươi có thể đảm đương nổi hay không?

Nghiễm Nhạc giễu cợt nói:

– Ngươi tên phế vật này, chơi đùa cũng thành tư bản rồi? Ngươi thực lực như cặn bã, nếu là mang theo công chúa đi ra ngoài gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ? Sợ rằng chính ngươi là người thứ nhất bỏ chạy đi?

Nghiễm An hừ nói:

– Phụ cận hải vực nơi đây, còn có thể gặp phải nguy hiểm? Ta sống nhiều năm như vậy, thế nào cho tới bây giờ chưa từng gặp qua?

Nghiễm Nhạc sắc mặt âm hàn, trên người khí tức thô bạo phát ra, bức thẳng đến, lạnh lùng nói:

– Ta xem ngươi bây giờ đang rất nguy hiểm!

– Được rồi hai vị Vương đệ không cần tranh cãi.

Nghiễm Thuận lạnh nhạt nói:

– Công chúa điện hạ an toàn tự nhiên là thứ nhất, do đó trong khoảng thời gian này ta đều sẽ như hình với bóng bảo hộ công chúa điện hạ, hai vị đều bế quan tu luyện đi thôi.

– Ngươi...

Hai người đều là không phục, nặng nề hừ một tiếng.

Nghiễm Nhạc hừ nói:

– Ta vừa vặn đột phá bình cảnh, đang cần bốn phía du ngoạn một chút giải sầu một chút.

Còn lại ba người cũng rối rít nói:

– Chúng ta cũng vậy.

Nghiễm Hiền quát dẹp đường:

– Việc này nào phải do các ngươi nói? Tất cả phải tùy theo tâm ý của Thủy Tiên công chúa.