Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1839: Đông Hải chi chủ (2)




Nghiễm Hiền vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ muốn lấy máu của mọi người tới tẩy trừ hắn bất mãn.

– Quá bạo lực rồi nha!

Trác Thanh Phàm cười, trong tay chiến kích phát sinh từng đạo kim mang, trực tiếp phá không đi, ngưng tụ thành một đạo kim quang kết giới, đem mọi người đều bao ở trong đó

– Bang bang bang bang!

Kiếm vũ phi chém xuống, bị kim mang đều ngăn lại.

Nghiễm Hiền ánh mắt phát lạnh, duỗi tay chỉ vào Trác Thanh Phàm, lạnh lùng nói:

– Ngươi muốn đối nghịch ta?

Trác Thanh Phàm cười, cũng không e ngại uy nghiêm của hắn, ngón tay khẽ vuốt tóc mai, lạnh nhạt nói:

– Chẳng bao giờ có thuận, tại sao lại nghịch?

Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.

Nghiễm Hiền lạnh giọng nói:

– Những người này phá vỡ phong ấn, phóng xuất ma chủ, đây là tội hẳn phải chết.

Trác Thanh Phàm vẫn là bình thản nhãn thần, kinh ngạc nói:

– Điều này thì liên quan gì tới ta?

– Ngươi..., chết tiệt!

Nghiễm Hiền phẫn nộ quát một tiếng, phảng phất như vô thượng uy nghiêm bị người khiêu khích, lăng không một trảo, toàn bộ biển rộng chấn khởi vô cùng sóng biển.

Khắp bầu trời hơi nước trên không trung bay nhanh ngưng tụ, bị áp súc liễu vô số lần, tụ thành một đoàn cứng rắn như sắt nắm ở trong lòng bàn tay của hắn, không được xoay tròn.

– Thiên địa thủy nguyên!

– Phanh!

Đám thủy cầu bay nhanh đánh ra, lăng không bỗng nhiên nổ lên

Vô biên sóng nước nhộn nhạo lên, phô thiên cái địa, hình thành một cổ cự lực thủy chi long quyển, hướng phía Trác Thanh Phàm đánh xuống đi.

Đạo thủy long chi lực kia lăng không dựng lên, cơn xoáy mắt ở dưới bầu trời trên đầu Trác Thanh Phàm phủ xuống, đem vạn vật hết thảy cắt thành phấn vụn

– Ùng ùng

Thân ảnh của Trác Thanh Phàm dường như một chiếc thuyền lá trong biển rộng, trong nháy mắt đã bị thủy nguyên lực đánh trúng, toàn bộ ngoài khơi lấy chỗ hắn đứng làm trung tâm, kịch liệt kích động, phảng phất như muốn đem toàn bộ Đông Hải ném đi

Đám người Lý Vân Tiêu đều là sắc mặt xám trắng, bọn họ ai nấy trọng thương trong người, đâu chống lại loại cự lực này lăn qua lăn lại, ở trong vòng xoáy đau khổ chống đỡ

– Ai nha, thật là nguy hiểm nha

Trên bầu trời đột nhiên hiện lên hư ảnh của Trác Thanh Phàm, dần dần trở nên ngưng thực, nhìn phía dưới vô tận vòng xoáy, lộ ra bộ dáng nghĩ mà sợ.

Nhưng nhãn thần của hắn lại vẫn bình tĩnh như nước, nào đâu có nửa phần bộ dáng sợ hãi.

Gương mặt của Nghiễm Hiền âm trầm xuống, cắn răng nói:

– Trác Thanh Phàm, ta bắt ngươi không có cách nào khác, nhưng đám nhân loại này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta xem ngươi làm sao cứu bọn họ!

Hắn lăng không điểm một cái, trong biển nhất thời vọt lên một đạo cột nước, hóa thành hình rồng nhiễu ở bên cạnh hắn.

Trong tay Nghiễm Hiền quyết ấn biến đổi, hình rồng trong nháy mắt hóa thành một thanh to lớn vô hình nước kiếm, đột nhiên hướng phía trong vòng xoáy chém tới, muốn tiêu diệt giết tất cả sinh linh

Trác Thanh Phàm nhướng mày, đang muốn đi xuống cứu người.

Đột nhiên một đạo thanh quang chớp động, Nghiễm Hiền cả người lấn thân mà đến, trực tiếp khóa được hắn, chỉ điểm một chút hướng mi tâm của hắn.

Trên đầu ngón tay một đạo kim mang chớp động, đúng là một con rắn kim sắc hiện lên bên trong, long ngâm phương trạch, long hống Cửu Thiên, một chân long chi lực trực tiếp tập trung tứ phương không gian

– Đây là...

Trác Thanh Phàm cả kinh, trong con rắn màu vàng kia dĩ nhiên chứa đựng chân long chi uy, làm đại hư không thuật của hắn vận chuyển trắc trở.

– Hừm Hư Không Vũ Đế hưởng dự thiên hạ, lão phu đành phải lấy ra chút bản lĩnh giữ nhà!

Trên mặt Nghiễm Hiền hiện lên một trận cười nhạt, một ngón tay kim long điểm ra, ở giữa mi tâm của Trác Thanh Phàm, “Phanh” một tiếng đem đầu hắn đục lỗ.

– Ân?

Nghiễm Hiền sắc mặt đại biến, mạnh mẽ trầm xuống

Trên trán Trác Thanh Phàm hiện ra một cái lỗ thủng, vẫn như cũ mặt mang mỉm cười, toàn bộ thân ảnh dần dần tiêu thất ở trên trời cao.

Mặt biển kích khởi một đạo quang mang, trong nháy mắt đem vô hình thủy kiếm khí kia chém toái, hóa thành khắp bầu trời thủy vân, phiêu tán ở trên trời.

Toàn bộ biển rộng trong sát na trở nên bình tĩnh trở lại, khôi phục một mảnh thanh minh.

Trác Thanh Phàm hai chân dẫm nát trên mặt biển, khẽ cười nói:

– Nghiễm Hiền đại nhân chính là Đông Hải chi chủ, lần đầu gặp mặt cứ như vậy đánh đánh giết giết cũng không tốt, không bằng chúng ta luận bàn một ít trà nghệ?

Sắc mặt Nghiễm Hiền băng lãnh, nhìn chằm chằm Trác Thanh Phàm nhìn ra ngoài một hồi, lạnh giọng nói:

– Trác Thanh Phàm, đừng cho là Đông Hải ta không có cách chế phục ngươi!

Hắn lăng không đứng trên bầu trời, hai tay chắp sau lưng, nhất phái tư thái tuyệt đại cường giả, lạnh lùng ngạo thị xuống.

Sau đó trên bầu trời trong lúc bất chợt hiện ra từng đạo ba động, hóa ra từng đám hải tộc diện mục dử tợn, thật giống như từ trong mộ bò ra ngoài, thoáng cái dĩ nhiên xuất hiện hơn ba mươi vị.

Hơn ba mươi tên hải tộc khí tức trên người cũng không cường, chỉ là linh tinh phân bố trên bầu trời, hình như đè xuống phương vị sắp hàng nhất định, tựa hồ trong mơ hồ hiện ra trận thế.

Xa xa hai người tiểu Hồng và Đế Dạ cũng là nhìn nhau, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, tĩnh quan thế cục biến hóa.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút, quát to:

– Không tốt Trác Thanh Phàm, mau giết đám ám dạ xoa này.

Nghiễm Hiền sắc mặt đại biến, quang mang bén nhọn nhìn gần xuống tới, lạnh giọng nói:

– Ngươi là người phương nào? Dĩ nhiên nhận được ám dạ xoa của Đông Hải ta?

Trong ánh mắt Nghiễm Hiền mang theo tinh thần công kích cực mạnh, mà đối phương bất quá là tam tinh Vũ Đế chi lực, dưới một ánh mắt tất nhiên tinh thần tan vỡ, bị chính mình thu hút tâm thần.

Nhưng làm hắn khiếp sợ là Lý Vân Tiêu không chỉ có không có việc gì, trái lại khóe miệng hiện lên một tia cười châm chọc, như là vô cùng đùa cợt.

– Nga? Ám dạ xoa?

Trác Thanh Phàm liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu một cái, nói:

– Ta từng nghe nói trong quỷ dạ xoa bộ tộc có chi nhánh này, trời sinh cũng chỉ có thể sinh tồn ở trong bóng tôi, nhưng thân mang các loại kỳ năng, đám này đó là ám dạ xoa?

Lý Vân Tiêu lo lắng nói:

– Trước hết giết đám ám dạ xoa này dài dòng nữa được chăng?

Tất cả mọi người trong lòng lấy làm kinh ngạc, có chút hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, không ngờ dám nói như thế, người trước mắt này đó là phong hào Vũ Đế Trác Thanh Phàm a

Nghiễm Hiền cười lạnh nói:

– Chậm đã.

Hắn lăng không một điểm, Thủy Tiên nhất thời bị hắn cách không nhiếp lên, trực tiếp hướng qua phía sau ném đi, nói:

– Phi Minh, ngươi chiếu cố công chúa.

Thủy Tiên vội la lên:

– Nghiễm Hiền đại nhân, bọn họ đều là bằng hữu của ta!

Nghiễm Hiền lạnh lùng nói:

– Đáng tiếc lại không phải là Đông Hải bằng hữu.

Trên bầu trời này ám dạ xoa từng con hai tay bấm tay niệm thần chú, trên người hiện ra từng đạo quang mang, trên thân mỗi người ánh sáng màu sắc không đồng nhất, thành cửu màu.

Quang mang này hội tụ thành từng đạo võng cách giăng khắp nơi, rậm rạp, trên bầu trời lấp lánh, không ngừng chìm vào trong hoàng hôn.