Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1830: Trí nhớ phủ đầy bụi




– Kiếm Háp? Ngươi muốn biến ta thành thứ gì thế?

Mạc Tiểu Xuyên kinh hãi, dốc sức liều mạng giãy dụa, lại phát hiện một cổ lực lượng vô hình một mực khóa lấy hắn, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được, hắn luống cuống, hét lớn:

– Ta không muốn, ta không muốn làm Kiếm Hạp, ta không muốn chết!

– Hắc hắc, hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Thanh âm kia nhe răng cười nói:

– Bắt đầu từ giờ phút này, sinh tử đã không do ta nữa, mà là do chính ngươi ah. Nếu ngươi có cường giả chi tâm đủ lớn thì có thể sống sót dưới thanh Sáng Thế Chi Đao này, nếu không ngươi ngươi cũng chỉ giúp Tuyệt Thần Động này tăng thêm một cổ thi hài mà thôi.

– Ah.

Mạc Tiểu Xuyên kêu to lên, chuôi dao găm nhỏ kia trực tiếp cắt vào trong thịt hắn, cắt lên xương cốt, càngcắt vào không chút lưu tình.

Bóng đen kia tựa hồ thập phần hưởng thụ loại khoái cảm ngược đãi này, nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn liền vui sướng cười ha hả, vì gia tăng niềm vui thú, dao găm nhỏ kia càng không ngừng xoắn động trên đầu khớp xương.

Mạc Tiểu Xuyên đau nhức toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh, cơ hồ muốn ngất đi.

Thanh âm kia ôn nhu nói:

– Yên tâm đi, ta đã thi thuật với ngươi, ngươi sẽ không đã bất tỉnh đâu, dưới loại đau đớn này ngươi sẽ chỉ càng ngày càng thanh tỉnh, thẳng đến khi không nhịn được nữa đau ngất đi.

– À?

Mạc Tiểu Xuyên mắt choáng váng, đau nhức kịch liệt từ trong cơ thể truyền đến, đã triệt để nói không ra lời nữa, chỉ có thể mặc cho thanh dao nhỏ kia cắt trên người mình. nghe tiếng cuồng tiếu biến thái của đạo hắc ảnh kia.

– Cường giả không phải dễ làm như vậy, đặc biệt đối với người tài trí bình thường như ngươi thì, khảo nghiệm lớn nhất ngoại trừ thiên phú ra, còn có một khỏa cường giả chi tâm nữa.

Bóng đen kia một bên băm lấy xương cốt của hắn, một bên nói:

– Dưới bầu trời phiến Thiên Võ Giới này, tâm có bao nhiêu, thế giới mới có thể có bấy nhiêu ah. Những người bị chết trước kia là vì tâm của bọn hắn không đủ lớn, không đủ khiến ta thoả mãn, cho nên bọn hắn đều chết hết.

– Nếu ngươi không thể khiến ta thoả mãn thì ngươi cũng sẽ chết, hắc hắc.

Thanh âm kia cười qua đi, có chút chán nản nói:

– Chỉ có điều trong động này lại nhiều thêm một cỗ bạch cốt mà thôi, chỉ là thời gian của ta cũng không nhiều nữa rồi...

Những lời này tuy rằng lọt vào tai Mạc Tiểu Xuyên, nhưng hắn không thể suy nghĩ được bất luận điều gì cả, có chăng chỉ là đau nhức đến thấu xương.

Thời gian không biết đã qua bao lâu, từng giọt từng giọt, phảng phất như dài dằng dặc một thế kỷ.

Tiếng kêu thảm thiết của Mạc Tiểu Xuyên càng ngày càng thấp, trong cổ họng đã sớm la hét đều chảy máu, nhẹ nhàng hừ thoáng một phát liền đau nhức kịch liệt, nhưng hắn vẫn phát ra tiếng kêu “Ô ô”.

– Không tệ không tệ.

Thanh âm kia cười “Hắc hắc” nói:

– Rõ ràng không chết, thật sự là vượt quá dự liệu của ta đấy, ta đã triệt để cải tạo thân thể ngươi một lần rồi.

Mạc Tiểu Xuyên thở hổn hển kịch liệt, hắn không biết đối phương đến cùng làm gì với mình, chỉ biết là từng khối xương cốt toàn thân đều bị hắn bóp nát, nhưng giờ phút này trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, đứt quãng nói:

– Ta, ta, ta thông qua, khảo, khảo nghiệm rồi sao?

Từng cái chữ nói ra, đều đau nhức đến thấu tim, yết hầu phảng phất như muốn nổ bung ra vậy.

Thanh âm kia cười nói:

– Hắc hắc, đã qua cửa thứ nhất, đập nát toàn thân ngươi một lần. Đằng sau còn có tám cửa nữa, còn phải đập nát tám lượt nữa mới được, hơn nữa thống khổ mỗi một lần đều gia tăng thêm gấp bội.

Mạc Tiểu Xuyên “... ”

– Ha ha.

Thanh âm kia cười ha hả, nói:

– Không cần nản chí, ngươi đã tốt hơn rất nhiều người trưởng thành rồi, ta rất coi trọng ngươi ah!

Hàn quang lóe lên trong bóng đêm, chuôi dao găm kia lần nữa đâm xuống dưới.

Lần này không biết đã qua bao lâu, phảng phất mấy thế kỷ, phảng phất vũ trụ đã qua một Kỷ Nguyên.

Thống khổ thân thể khiến trái tim còn nhỏ của Mạc Tiểu Xuyên dần dần chết lặng, cả người đã không còn biết đau đớn nữa, hồn nhiên vô tri mở to mắt, rống rỗng nhìn qua hắc ám vô tận.

Loại cảm giác sống không bằng chết này, dưới đôi đồng tử hắc sắc, tựa hồ dần dần rời xa, cũng không còn quá mức đau đớn nữa.

Hồi lâu sau, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Trong thanh âm kia mang theo mừng rỡ như run rẩy, lại cực lực khống chế cảm xúc của mình.

– Ồ, ngươi rõ ràng còn không chết?

Mạc Tiểu Xuyên chỉ kinh ngạc nhìn qua hắc ám vô tận, mặc dù thân thể còn chưa chết, nhưng trái tim đã chết không sai biệt lắm.

– Đã bao nhiêu năm, ta rốt cục chờ được người có thể trở thành Kiếm Hạp rồi.

Trong thanh âm kia mang theo mừng rỡ và cảm khái vô tận, trong bóng tối một đôi đồng tử lóe ra hào quang màu tím dần dần hiện ra.

Tím như như lưu ly, tươi sáng, trong suốt.

– Ta sẽ phong ấn đoạn trí nhớ thống khổ này của ngươi, đợi đến một ngày ngươi nhớ ra, ngươi sẽ hiểu rõ vì sao ta lại làm như vậy

– Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Kiếm Hạp của chuôi Thiên Tru Đãng Ma Kiếm độc nhất vô nhị. Về phần là nô là chủ, thì phải xem chính ngươi rồi.

Đạo thanh âm ia sau khi nói xong, liền trực tiếp biến mất trong động.

Mạc Tiểu Xuyên cũng không nhớ rõ mình làm sao đi ra khỏi Tuyệt Thần Động, chỉ là lúc đi ra, cũng đã quên hết mọi chuyện bên trong rồi.

Giờ phút này ở trong biển cả, tất cả trí nhớ phủ đầy bụi từng cái được cởi bỏ, đau đớn trong đầu dần dần bị xua tan mất

Đồng tử Mạc Tiểu Xuyên bỗng nhiên co rút lại, dần dần nhớ lại thống khổ chín lần bị bóp xương ép tủy lúc trước.

Sắc mặt của hắn trở nên một mảnh trắng bệch, cả người run run dưới đáy biển.

Một đạo thanh âm như ác mộng nở nụ cười trong đầu, nói:

– Hắc hắc, rốt cục nhớ ra ta rồi sao?

Trên không mặt biển, sau khi Bạc Vũ Kình đoạt được Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn cực độ, trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị.

Chỉ thấy tay trái hắn không ngừng đánh ra các loại pháp quyết, trên thân kiếm tỏa ra từng đạo hào quang, thoáng cái kiếm quang bay lả tả, vô số Kiếm Chi Quy Tắc ngưng tụ đến, ngưng tụ thành kiếm vân ở quanh thân hắn.

Bắc Minh Thiên Lộc ở xa xa sau một chiêu Bát khổ kiếm thức nguyên lực cũng đã giảm mạnh, nhưng vây công của mọi người, ngoại trừ Tân Thần còn có thể thoáng chống lại hắn ra, những người còn lại chỉ là con ruồi con sâu cái kiến, một chiêu liền tản đi toàn bộ.

Sáu đầu Thâm Hải Cự Thú cách đó không xa, cũng đã hết sợ hãi, bắt đầu miệng phun hắc mang, đạo đạo oánh kích xuống

“Bang bang”

Những hắc mang chi lực này vốn rất mạnh, hơn nữa trực tiếp phong tỏa không gian, hoàn toàn không cách nào tránh né được.

– Đáng chết sáu con súc sinh không lông này thật sự là hoạn lớn a!

Bắc Minh Thiên Lộc trong lòng giận dữ, bốn kiện huyền khí chi lực tuy rằng vẫn bành trướng mà ra, nhưng hắn cảm giác được rõ ràng đang không ngừng suy yếu, nếu cứ để cho phá giới hắc mang kia liên tục đánh xuống thế này thì bản thân sớm muộn gì cũng phải chết chết biển thôi.

Kiếm thế hắn ngưng tụ, một đạo bình chướng tách ra trên người.