Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1824: Bắc minh thiên lộc (2)




Bạc Vũ Kình sắc mặt trắng bệch nói:

– Đầu Lộc quái này biến hóa chính là Thượng Cổ Chân Linh Phu Chư, thần thông chính là chiêu thủy.

Cự Quy cũng co rút đầu lại, mai rùa không ngừng xoay tròn trên không trung, cũng xông vào.

“Ầm ầm”

Ba cổ công kích bá đạo xông vào trên mây đen, bên trong truyền tới tiếng chim hót của Trọng Minh Điểu, thoáng cái nhô đầu ra, trong đôi đồng tử nó lóe lên thần sắc yêu dị, mở to miệng phun lửa ra, bao trọn lấy mây đen kia. `

Diệp Phàm sắc mặt trắng bệch nói:

– Vân Tiêu đại ca, chúng ta có cần đi lên hỗ trợ không?

Lý Vân Tiêu cũng lau mồ hôi, quay người nói với Liêu Dương Băng:

– Ngươi cảm thấy người này là Bắc Minh Thiên Lộc hay là Ma Chủ?

Liêu Dương Băng vẻ mặt vẻ mờ mịt, cười khổ lắc đầu, nói:

– Nhìn thì như là Bắc Minh Thiên Lộc, nhưng thần thông này..., ta trước kia có quan hệ rất tốt với hắn, chắc hắn sẽ không gây bất lợi với ta đâu a?

Lý Vân Tiêu cũng thoáng cía không có chủ ý, ngượng ngùng nói:

– Vậy thì xem một chút đi.

– Hừ.

Thanh âm Bắc Minh Thiên Lộc truyền đến, hừ lạnh một tiếng.

Sau đó mây đen biến lớn lên, thoáng cái chấn bay Trọng Minh Điểu và hai đầu quái điểu khác, trong mây duỗi ra một độc thủ cực lớn, lăng không một trảo, lập tức bóp nát thao thiên thủy trụ kia.

Mây đen sau khi hóa ra một tay liền không ngừng mà sinh trưởng lên, vậy mà kéo thẳng đến cao hơn mười trượng, hơn nữa hóa ra pháp tướng ba đầu sáu tay, diện mục dữ tợn.

Sáu tay thi triển ra các loại thần thông, đánh tới bốn đầu quái thú kia.

Lý Vân Tiêu chảy mồ hôi lạnh, nói:

– Cảm giác không đúng, người này thật sự là Bắc Minh Thiên Lộc sao?

– Là cái rắm.

Sắc mặt Bạc Vũ Kình khó coi đến cực điểm, nói:

– Tất nhiên là bị Ma Chủ đoạt xá thân hình, lần này thật sự xong đời rồi.

Lý Vân Tiêu biến sắc, nói:

– Tranh thủ thời gian chạy mau.

Diệp Phàm nói:

– Không cứu bốn đầu quái thú kia sao?

Lý Vân Tiêu trực tiếp vỗ một chưởng vào ót hắn, mắng:

– Ngươi thiếu tâm nhãn sao, thừa lúc bốn đầu quái thú này còn có thể chèo chống mau chóng chạy mau.

– Tốt.

Diệp Phàm sờ soạng, không dám vi phạm lời Lý Vân Tiêu, vội vàng thi triển ra thần quyết, muốn dùng Nặc Á chi chu xuyên thẳng qua mà đi.

– Ân? Các vị bằng hữu, ta còn chưa cảm tạ các ngươi mà, sao có thể đi chứ?

Một đầu trên Ma Ảnh kia híp mắt, lộ ra dáng tươi cười.

Nhưng chiêu thức trên sáu cánh tay lại càng ngày càng lăng lệ ác liệt, từng chiêu chụp xuống bốn đầu quái thú.

Khống chống được đầu tiên chính là Trọng Minh Điểu, bị Ma ảnh một trảo bắt được, bóp mạnh một cái, cổ lập tức đứt ngang/

Trọng Minh Điểu vừa chết, trên người bắn ra xuất ra đạo đạo hào quang, vậy mà hóa thành một kiện huyền khí rơi vào trong tay Ma Chủ.

Ánh mắt Thủy Tiên lóe lên, đột nhiên nghẹn ngào kêu lên:

– Cái đó là..., đó là Phượng Sí Tử Kim Quan

Ba con quái thú khác thấy thế đều nhao nhao gào thét lớn xông tới.

Hào quang Nặc Á chi chu càng ngày càng mạnh, tản mát ra lực lượng xuyên thẳng qua không gian, muốn bỏ chạy

Một cái đầu của Ma ảnh đột nhiên giương mắt, tuôn ra hung mang, quát:

– Dương Băng huynh, bảo các ngươi chớ đi lại vẫn muốn đi, không cho ta mặt mũi vậy sao?

Hắn vươn tay ra, kháp ra một đạo pháp quyết, liền như núi cao áp xuống.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Ngươi có ba khuôn mặt, nào có nhiều mặt mũi thế mà cho ngươi chứ?

Mi tâm hắn mở ra Thái Cổ Thiên Mục, Phượng Hoàng Chân Hỏa ngưng tụ ra, lập tức hóa thành Phượng Hoàng chi ảnh, vang lên đốt xuống.

Tiếng Phượng hót kia xỏ xuyên qua Thiên Địa, trực tiếp khiến trong lòng Ma ảnh chấn động mãnh liệt, hoảng sợ nói:

– Cái gì?

“Ầm ầm”

Bàn tay lớn ma hóa của hắn bị Phượng Hoàng chi hỏa thiêu đốt, bị đau đớn lập tức vội vàng thu về, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh đồng tử đột nhiên co lại, nhìn thấu Phượng Hoàng chi hình kia, kinh sợ nói:

– Chỉ là một đám hỏa diễm mà thôi, ngươi lừa gạt ta!

Hắc chưởng lần nữa ngưng tụ thành núi nhỏ chụp xuống

“Ầm ầm”

Nặc Á chi chu ở dưới ma khí mênh mông vô biên kia lập tức phát ra một đạo cường quang, hư không tiêu thất.

Ma chưởng cực lớn đánh xuống đất, phạm vi mấy ngàn thước đều sụp xuống.

“Ah ah ah ah”

Ma ảnh đột nhiên kêu lên, tựa hồ cực kỳ phẫn nộ.

Lửa giận tràn ngập đều bạo phát ra, nhìn chằm chằm vào ba con quái thú kia, điên cuồng hét lên giơ chân lên giẫm tới

“Ầm ầm”

Không gian bắt đầu nhao nhao nứt vỡ.

Nặc Á chi chu mới từ trong không gian địa mạch truyền tống ra, liền cảm nhận kình lực chấn vang dưới mặt đất, toàn bộ lòng đất linh mạch cũng bắt đầu sụp đổ, vô số nước biển ập vào trong

Lý Vân Tiêu quát:

– Lập tức lao lên bầu trời đi, có sáu đầu Thâm Hải Cự Thú, thêm vào chúng ta, mới có sức đánh với Ma Chủ kia một trận.

– Vâng

Diệp Phàm lên tiếng, lần nữa thi triển thần quyết, Nặc Á chi chu xuyên thẳng qua trong sóng lớn, lao lên mặt biển.

“Ầm ầm”

Dưới di tích không ngừng truyền đến các loại nổ vang, rất nhanh liền trông thấy một đạo bóng trắng lao ra, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, sợ hãi nói:

– Sao lại nhanh như vậy

Hắn phát giác mình còn đánh giá sai thực lực Bắc Minh Thiên Lộc, ba quái thú kia đều là yêu thú tiếp cận cửu tinh đỉnh phong ah

“Phanh”

Chiến hạm phá vỡ mặt nước, trực tiếp xông lên bầu trời

Theo linh mạch bên dưới bị phá hủy, không gian kỳ dị và quy tắc thời gian trên mặt biển cũng đã mất đi lực lượng cung cấp, bắt đầu phát sinh một loạt biến hóa.

Không gian quái dị vặn vẹo dần dần bằng phẳng, trở nên nhất trí cùng toàn bộ biển cả.

Trên mặt biển vốn mênh mông bắt đầu dần dần xuất hiện không ít bóng người, đúng là người Bắc Minh thế gia, bọn hắn cũng từ ngàn dặm chạy tới.

Sau khi mọi người Bắc Minh thế gia đuổi tới mục tiêu cũng hoang mang không thôi, không tìm thấy chút dấu hiệu di chỉ nào cả.

Đang nhức đầu liền thấy không gian bắn ra, Nặc Á chi chu phá biển đi ra.

Hai đôi đội ngũ tại gặp nhau, vẻ mặt đều ngạc nhiên và có tâm tình phức tạp.

Đặc biệt xuất hiện cùng Nặc Á chi chu còn có sáu đầu Thâm Hải Cự Thú, càng khiến sắc mặt mọi người Bắc Minh thế gia cực kỳ khó coi.

Hai đội ngũ chỉ gặp nhau chốc lát, Diệp Phàm liền trực tiếp khu động lấy Nặc Á chi chu, phi tốc lướt qua bên người đám Bắc Minh thế gia.

– Ngăn bọn hắn lại, đừng để bọn hắn chạy thoát.

Đột nhiên một đạo thanh âm âm lãnh từ đáy biển truyền đến, “Phanh” một tiếng, Bắc Minh Thiên Lộc phá vỡ mặt biển, rống to với mọi người Bắc Minh thế gia ở xa xa.

– À là...

Bắc Minh Kháng Thiên nheo mắt lại, lập tức phản ứng, truy kích đám người Lý Vân Tiêu vậy mà chính là tộc đệ của ắn, mặc dù đã xa mấy chục năm, nhưng bộ dáng kia liếc mắt vẫn nhận ra được

Tuy rằng hắn không không biết Bắc Minh Thiên Lộc có thủ đoạn gì đuổi giết được Lý Vân Tiêu, nhưng Lý Vân Tiêu là người hắn phải giết, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng quay người hóa ra một đạo lưu quang đuổi theo, đột nhiên đánh xuống một kích toàn lực.