Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1783: Thiên mệnh về ai? (1)




Lý Vân Tiêu lau đi máu nơi khóe miệng, tuy rằng hắn bị chấn thương thoáng một phát, nhưng đại bộ phận công kích đều bị Mộ Vân Kính và Ma Thiên Khải hóa giải, cả người cũng không lo ngại. Nhưng trạng thái của Nhuận Tường giờ phút này tuy rằng không là Chân Long sinh ra đời, nhưng phảng phất như Thượng Cổ hung thú hàng lâm, rất có xu thế quét ngang tất cả, không thể địch nổi.

– Ngươi muốn giết ta rất nhiều, nhưng đến tận giờ, chết đều là bọn hắn cả.

Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói, tuy rằng hiện giờ đang lâm vào thế xấu, nhưng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.

Nhuận Tường nhếch miệng cười cười, nói:

– Người ta muốn giết rất nhiều, nhưng tới tận giờ, bọn hắn đều không ngoại lệ đều đã chết cả rồi.

Hai người im im lặng lặng giằng co trên trời cao, trong thiên địa tựa hồ như trở nên yên tĩnh lại, chỉ có Pháp Hoa Liên Thai Như Thị Ngã Văn vẫn còn chậm rãi xoay tròn, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy áp lực dị thường.

“Rống”

Nhuận Tường trong giây lát hét lớn một tiếng, trực tiếp phá vỡ bình tĩnh, một đạo sóng âm rất mạnh rung động Thiên Địa, đánh tới trên người Lý Vân Tiêu.

Đồng thời khi rống to, thân ảnh hắn cũng lóe lên, phóng tới Lý Vân Tiêu còn nhanh hơn cả lôi điện

Chuôi Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương lúc trước của hắn đã không biết đi đâu rồi, nhưng huyền khí mạnh nhất trên đời há có thể mạnh hơn bàn tay Chân Long sao?

Theo sau sóng âm kia, một đạo Long trảo thanh sắc ngưng tụ trên bầu trời, đột nhiên chụp xuống.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy áp khí tựa như núi đập vào mặt, đạo Chân Long chi hàng kia càng đánh vào khiến Ma Thiên Khải không ngừng phát ra khí minh thanh, khí huyết trong cơ thể chấn động, toàn bộ màng tai đều như muốn nứt ra.

– Con em ngươi đấy, có cần hô to vậy không?

Lý Vân Tiêu cũng dâng lên lửa giận vô tận, là người của hai thế giới, thiên tài dạng gì hắn chưa thấy qua, chiến đấu dạng gì hắn chưa trải qua, cho dù đối phương thật sự hóa thân Chân Long hắn cũng sẽ không sợ hãi lùi bước.

– Kiếm quyết – ”

Hai tròng mắt hắn lập lòe thoáng một phát lập tức liền bình tĩnh lại, khẽ quát một tiếng, Lãnh Kiếm Băng Sương rút kiếm khí vọt lên, trực tiếp chém vào trong Long trảo cực lớn kia

“Oanh”

Long trảo kia bị kiếm khí chém, lập tức vỡ ra.

Kiếm khí quanh thân Lý Vân Tiêu tung hoành, kiếm quyết khẽ dẫn đánh vào trong Lãnh Kiếm Băng Sương, vạn đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng đều hợp lại, xa xa trên trời ca hiện ra vô số Kiếm Chi Quy Tắc, lăng không cuồng loạn nhảy múa

Tất cả mọi người trên đảo Hãm Không thấy thế đều chảy mồ hôi ròng ròng, kiếm ý cao siêu như thế, căn bản là bình sinh ít thấy, chỉ mới nghe qua lần đầu.

Bắc Minh Kháng Thiên thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt một mảnh mông mông bụi bụi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thần sắc trong mắt Lý Vân Tiêu càng ngày càng tĩnh, trường y “Phần phật” rung động trên không trung, cả người nắm kiếm quyết, cũng chưa hề động đậy, tựa hồ đang cảm ứng Thiên Địa chi uy.

Trong mắt Nhuận Tường tuôn ra hàn mang, âm thanh hung dữ nói:

– Đây là một kiếm vừa rồi thiếu chút nữa đã giết ta sao? Ta rất muốn biết, một kiếm này bây giờ còn có thể giết được ta không!

Hai tay của hắn khép lại, lại xòe ra mười ngón tay, trước người hóa ra một đạo Long hình, Long lực mênh mông điên tuôn ra.

Thần sắc Lý Vân Tiêu thản nhiên, hắn lập trên trời cao, vô số Kiếm Chi Quy Tắc phía dưới, phảng phất như Kiếm trung chi thần vậy, khiến người không dám mạo phạm:

– Giết ngươi, bất quá chỉ là lại ra một kiếm thôi.

Lý Vân Tiêu chậm rãi mở miệng nói:

– Vừa rồi cho ngươi kiến thức chính là kiếm ý mạnh nhất, giờ phút này ta sẽ dùng kiếm chiêu dưới kiếm ý mạnh nhất, tiễn ngươi một đoạn đường a. Ngươi có tư cách này.

Hắn vừa dứt lời, vô số Kiếm Chi Quy Tắc trên bầu trời thoáng cái yên tĩnh trở lại, bắt đầu lộn xộn tuôn xuống, đều hút vào trng một kiếm kia.

Bầu trời dưới áp khí của hai người trở nên áp lực cực độ, bốn phía Lý Vân Tiêu tự thành Kiếm Chi Thế Giới, phảng phất một đạo ánh rạng đông chậm rãi buông xuống.

Trong miệng hắn thở khẽ nói:

– Trảm Yêu, Tinh Diệt, Thần Quang, tam kiếm hợp nhất, Vạn Kiếm Quy Nguyên.

“Loong coong”

Trên Lãnh Kiếm Băng Sương tuôn ra một đạo khí minh mãnh liệt, đột phá không khí âm u, kích động trên bầu trời vô tận.

Chuôi bảo kiếm này tựa hồ trong nháy mắt cũng như sống lại, toàn bộ thân kiếm trở nên cực kỳ thông thấu, nắm trong tay giống như muốn biến mất vậy.

Nguyên một đám Ma Ha cổ tự xoay quanh bốn phía thân kiếm, thành câu thành đoạn, lại có có đến cả trăm cái.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nhìn trường kiếm, cười nói:

– Rốt cục chịu tâm ý tương thông với ta sao? Ta chính là kiếm giả mạnh nhất thời đại này, ngươi có tư cách đi theo ta sao? Hãy dùng tất cả lực lượng của ngươi để chứng minh đi.

Dung nhan trên mặt hắn dưới kiếm quang trở nên lập loè không thể thấy rõ, chỉ nghe thấy thanh âm truyền đến, từng chữ từng câu chấn nhập nhân tâm.

– Kiếm — Tinh — Thần.

Kiếm ý kiếm quyết vô biên tụ thành một kiếm, toàn bộ trong thiên địa tựa hồ vạn vật biến mất, tất cả cảnh tượng đều hóa thành hình ảnh một kiếm này, lăng không chém xuống

Tất cả mọi người đã triệt để ngốc trệ, ở dưới cổ kiếm ý kiếm khí kia, bọn hắn chỉ cảm giác mình giống như một mảnh lá rụng bay trong gió, nhỏ bé như vậy, bất lực như vậy.

Trong đầu Bắc Minh Kháng Thiên càng trống rỗng, kiếm này vừa ra, hắn liền không còn gì hoài nghi nữa rồi.

Thần sắc Nhuận Tường cũng đại biến, một cổ nguy hiểm tử vong lan tràn ở sâu trong lòng, vốn sau khi nhận được lực lượng cường đại, hắn cũng đã nhận được tự tin chưa từng có, có thể quét dọn tất cả chướng ngại, nhưng giờ phút này dưới kiếm quyết hủy thiên diệt địa kia, lòng tin của hắn chợt dao động.

– Lý Vân Tiêu chết tiệt ngươi quả nhiên địch nhân trong số mệnh ta a!

Nhuận Tường hét lớn một tiếng, diện mục trở nên dữ tợn cực độ, quát ầm lên:

– Coi như là phấn thân toái cốt ta cũng phải giết ngươi!

Trên thân thể của hắn dâng lên Long khí vô biên, hội tụ thành hình ở trên không, một đầu Chân Long pháp thân hiện ra, phảng phất như thực chất.

– Chân Long chi thán tức.

Một đạo lực lượng phong cách cổ xưa phảng phất đến từ Hồng hoang lan tràn ra, Long hình trong tay Nhuận Tường giọng cao mà lên, đạo Long hình kia càng phá tan gông xiềng Thiên Địa, phảng phất Thượng Cổ Chân Long vượt qua thời gian vô tận hàng lâm thế gian vậy.

Long lực vô biên mênh mông cuồn cuộn, nương theo lấy Long Uy rất mạnh, tàn sát bừa bãi Thiên Địa

Những cường giả dưới Võ Đế cao giai rốt cuộc không chống được nữa, nhao nhao quỳ xuống, phủ phục dưới chân tồn tại đã từng là Vương giả Thiên Địa kia.

Mặc dù là tồn tại cường đại như Lãnh Vũ và Cửu Thiên trong lòng cũng một hồi sợ hãi và run rẩy, cắn răng chống cự lấy Long uy kia.

Trên mặt Thủy Tiên cũng trắng bệch, không có chút huyết sắc, chỉ là trong hai tròng mắt lóe ra kim quang, dừng ở Thiên uy cuồn cuộn kia.

“Ầm ầm”

Một tiếng chấn vang, toàn bộ thiên địa liền mất đi tất cả thanh âm, cũng không phải là an tĩnh, mà là màng tai của tất cả mọi người lập tức nghiền nát, thất khiếu lập tức chảy máu.