Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1781: Chân Long chi hàng (1)




Hắn thoáng một phát hóa ra ba đầu sáu tay, Đại Bi Mộ Vân Kính, Lôi Chùy, Thiên Thu Bá Đao các thứ đều bị hắn cầm trong tay, ầm ầm đánh xuống phía dưới.

Đồng thời hai tay trước người không ngừng bấm niệm pháp quyết, sau lưng lập tức hiện ra Chân Ma pháp tướng cực lớn, đỉnh thiên lập địa.

“Ầm ầm”

Cả vùng đất một đạo hỏa diễm kim sắc trùng thiên, chấn khai toàn bộ công kích của Lý Vân Tiêu.

Một đạo Long ngâm dẫn động trời cao, sau đó liền thấy Long ảnh lăng không, hai tay Nhuận Tường nắm lấy chiến kích trùng thiên chém về phía Lý Vân Tiêu.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, cả người tĩnh như xử nữ, hai tay lập tức chắp ở trước ngực, kết xuất một đạo Thiên Địa Ấn, hào quang sáng lạn

Chân Ma Cự Linh ở sau lưng cũng hai tay kết ấn, chỉ có điều ấn quyết do ma khí tạo thành, nhìn qua giống như một thâm uyên đen kịt vậy.

– Thiên Địa Vô Cực, Lục Đạo Luân Hồi.

Lý Vân Tiêu một ấn đánh xuống, Chân Ma pháp tướng cũng lập tức ra tay, song ấn đồng thời đánh ra, một lớn một nhỏ, một trước một sau, một vàng một đen, đánh tới trên người Nhuận Tường.

Xa xa hai người mặt sắc mặt ngưng trọng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Một người đúng là Lãnh Vũ, trước kia Lý Vân Tiêu dùng chiêu này phá Cực Thức của hắn, giờ phút này với tư cách là người quan sát, hắn mới cảm ứng được chiêu này không uổng, quả thật có thể chống lại Võ Đế bát tinh như mình.

Mà người còn lại chính là Bắc Minh Kháng Thiên, trên mặt hắn hoảng sợ khó có thể kiềm chế, tựa hồ đã nhận ra lai lịch chiêu này, trong lòng thoáng cái dâng lên cơn sóng gió động trời, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm.

Nhuận Tường cắn răng gào thét, chiến thương chi lực bị hắn thúc đến mức tận cùng, tiếng gầm trên đó khiến không gian bốn phía đều chấn động, Ma Ha cổ tự kia không ngừng lập lòe trước người.

– Lục Đoạn — Thiên Thệ.

Lục Đoạn chi kỹ, một chiêu mạnh nhất Thiên Thệ hiện ra

Một đạo kinh mang trùng thiên, phóng tới kim hắc song ấn kia.

“Ầm ầm”

Ấn quyết màu vàng nghiền nát, hắc ấn cũng theo đó rơi xuống

“Ầm ầm”

Hắc ấn cũng đột nhiên nghiền nát, một kích thương quyết không thể địch nổi, quét ngang thiên quân.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, một đạo kiếm quyết đánh vào trong Lãnh Kiếm Băng Sương, kiếm khí ngang trời cao, toàn bộ bầu trời mặt đất phía sau hắn đều phải biến sắc.

Trên đỉnh vòm trời hội tụ đến vô số kim mang, ngưng tụ thành từng đạo quy tắc rơi xuống, đều ngưng tụ ở bốn phía kiếm hắn.

Giờ phút này, hắn đã là người kiếm một thân, hóa thành kiếm ý.

Lý Vân Tiêu tĩnh như thâm uyên, giơ Lãnh Kiếm Băng Sương lên cao cao, thần sắc trong mắt không hề bận tâm, phảng phất bễ nghễ thiên hạ:

– Để ta dùng kiếm ý mạnh nhất dưới phiến thiên không này, tiễn đưa ngươi quy thiên đi.

– Kiếm Quyết – ”

Một cổ Thiên Địa chi uy hạ xuống, kiếm ý vô biên vô hạn tràn ngập bầu trời mặt đát, toàn bộ thế giới giống như là một mảnh kiếm chi hải dương vậy

“Ầm ầm”

Kiếm khí chém lên trên trên Thiên Thệ chi thương của Nhuận Tường, bầu trời lập tức nghiền nát vô số, toàn bộ Càn Khôn văng tung tóe, hoàn vũ điên đảo

“Ầm ầm”

Hai đạo lực lượng giữ nhau một chút, Thiên Thệ chi quang không ngừng tan vỡ, trên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương truyền đến thanh âm run rẩy, gào thét vô tận hóa thành rên rĩ vô biên.

– Không, không có khả năng.

Long lân trên người Nhuận Tường cũng sụp đổ, tạc ra đạo đạo huyết vụ, hắn liên tục gào thét, một cổ không cam lòng cực độ hiển hiện trong mắt:

– Không có khả năng, ta sẽ không thua được, ta sẽ không thua!

“Ầm ầm”

Trảm yêu chi kiếm rốt cục đã đánh xuống, kiếm ý lăng liệt xé mở đại địa, Nhuận Tường bị chấn vào trong hố sâu đảo Hãm Không.

Trời đất sụp đổ, theo đó là một mảnh yên tĩnh như chết.

Trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi và sợ hãi, một kiếm vừa rồi có lẽ cũng không có lực lượng quá mạnh, ít nhất Quảng Nguyên và Bắc Minh Kháng Thiên có nắm chắc tiếp được, nhưng cổ kiếm ý kia...

Kiếm Chi Quy Tắc vô cùng vô tận, Kiếm lực mênh mông liên tục không ngừng lao đến giống như một điểm cao chọc thẳng trời cao, khiến mỗi người bọn hắn chỉ có thể ngững mộ nhìn lên.

– Kiếm ý mạnh nhất... kiếm ý mạnh nhất dưới phiến thiên không này...

Phi Minh đã triệt để quên mất chiến đấu, cả người hoàn toàn yên lặng dưới một kiếm vừa rồi, huyết dịch trong cơ thể thoáng cái bành trướng…, vậy mà dâng lên một cổ cảm động, trong đôi mắt lóe ra nước mắt.

Thủy Tiên cũng bị chấn kinh, nhưng nàng lại là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại trong mọi người, kinh ngạc nhìn qua khe hở sâu không thấy đáy kia, ngạc nhiên nói:

– Nhuận Tường hắn... Đã chết rồi sao?

Tất cả mọi người không nói, vấn đề này không ai có thể trả lời, ngay cả Quảng Nguyên cũng không thể. Hắn không tin Nhuận Tường sẽ chết, nhưng một kiếm vừa rồi...

Quảng Nguyên cũng hoàn toàn không có có lòng tin, có chút ngốc trệ nhìn qua Lý Vân Tiêu, Vương tộc Bắc Hải thiên tài như thế cũng đánh không lại hắn, người này chẳng lẽ có thiên mệnh nơi thân sao?

Bắc Minh Lai Phong sau khi cảm thụ một kiếm kia về, nội tâm triệt để chết đi lòng tranh đấu với Lý Vân Tiêu, trên mặt một mảnh sầu thảm.

Lý Vân Tiêu tất nhiên sẽ trở thành ngôi sao lớn nhất bầu trời này, bọn hắn cuối cùng nhất chỉ có thể trở thành vai phụ thôi.

Mà Bắc Minh Kháng Thiên thì lại như hóa đá, trong hai mắt tràn đầy sợ hãi vô tận.

Hắn thân là Võ Đế bát tinh đỉnh phong đã có rất ít thứ có thể rung chuyển tâm thần hắn, nhưng một kiếm vừa rồi, phảng phất thời gian trọng hồi vậy, khiến tâm tình của hắn cái đã vượt qua mấy chục năm, trở lại trướ Vẫn Tinh Điện của Bắc Minh Huyền Cung…

Cũng là dáng người nghiêm nghị, cũng là ánh mắt bễ nghễ thiên hạ, cũng là thân ảnh do bâu trời vô tận hóa thành, cũng là một kiếm...

– Là hắn, là hắn, hắn không chết, hắn trở về rồi

Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên trắng bệch, thân hình vậy mà bắt đầu trở nên run rẩy.

Bỗng nhiên lá sen bốn phía Như Thị Ngã Văn lần nữa nở rộ, toàn bộ đài sen hoàn toàn nở ra, bốn phía đảo Hãm Không không ngừng có kim mang từ trong đại địa bắn ra, phóng lên trời, cùng đài sen kia chiếu rọi lẫn nhau.

Biến hóa này khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến, bởi vì huyền khí này quá mức huyền diệu, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên mặt Quảng Nguyên cũng lộ vẻ hoảng sợ, sợ hãi nói:

– Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là...

Trên Pháp Hoa Liên Thai tản xuống một đạo ánh sáng chói lọi, toàn bộ linh khí ở trên đảo bỗng nhiên trở nên sinh động, phi tốc dũng mãnh tràn vào trong đại địa.

Tất cả mọi người cảm nhận được sự xói mòn của linh khí, Thiên Địa nguyên lực ở bốn phía thoáng cái bị hấp không còn gì.

– Cái này.

Ngay khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì đột nhiên một đạo ánh sáng chói lọi từ trong vực sâu mà Nhuận Tường rơi xuống bay lên, nhảy vào trên chín tầng mây

Từ trong Như Thị Ngã Văn truyền đến Phật xướng mơ hồ, hoa sen nở ra diễm lệ dị thường.

– Cổ lực lượng này...