Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1761: Liên thủ (1)




Chỉ bất quá bộ dạng hắn hiện giờ có chút chật vật, tay trái bịchém đứt cũng đã tự động chữa trị rồi, chỉ là đầu lâu trên cổ lại thiểu mất một cái.

– Ồ.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Cửu Đầu Quái biến tám đầu thực không có ý tứ, Bát Thiên đảo chủ, ta không cố ý đâu.

“Oa oa oa”

Cửu Thiên tức đến toàn thân không ngừng run rẩy, chín cái đầu chính là chỗ mệnh nguyên của hắn, mỗi lần tần sắp tử vong đều có thể dùng một cái đầu để thay thế, tương đương với hắn có chín cái mạng.

Hơn nữa đầu bị phá huỷ cũng có thể lần nữa dài ra, chỉ có điều phải hao phí thời gian và một cái giá lớn, cuộc đời này đây là lần thứ hai hắn bị hủy mất đầu

Trước đó lần đầu tiên chính là mấy chục năm trước lúc gặp phải Quảng Nguyên, cũng vào lần nữa Quảng Nguyên đã thu phục được hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh, đầu bị tổn thất lần kia vào mấy năm trước mới một lần nữa dài ra, không thể tưởng được lần này dưới sự khinh thường lại mất một cái.

– Chém ta một đầu, ta phải lột da ngươi, róc xương ngươi, đánh cho ngươi hồn phi phách tán!

Tám cái đầu Cửu Thiên đều lộ ra vẻ âm lãnh, chiến thương chắn ngang trước người, khí tức càng ngày càng mạnh.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, trong nội tâm kinh ngạc không thôi, Cửu Thiên kia tổn thất một đầu, khí thế trên người ngược lại càng mạnh hơn nữa.

– Cổ quái ah...

Trong lòng của hắn oán thầm không thôi.

– Chiến thương — Quỷ Khấp.

Cửu Thiên khẽ quát một tiếng, toàn thân trường thương trở nên âm trầm, không ngừng có lục quang toát ra, lượn lờ bay lên, ngưng tụ thành một cái quỷ đầu cự đại trên không trung, gào rú một tiếng liền vọt tới chỗ Lý Vân Tiêu.

Trên quỷ đầu kia không chỉ tản mát ra quỷ khí um tùm, mà càng mang theo lăng liệt chi ý của chiến thương nữa.

Mộ Vân Kính chợt xuất hiện trong tay Lý Vân Tiêu, chiếu tới quỷ đầu kia. Quỷ đầu bỗng nhiên biến lớn, trực tiếp đánh tan bảo kính chi quang, càng phát ra tiếng gầm thét giận dữ.

– Không ngờ dơ bẩn như thế, ngay cả Mộ Vân kính quang cũng không thể chiếu ngươi.

Trong mắt Lý Vân Tiêu một mảnh lạnh như băng, Thái Cổ Thiên Mục nơi mi tâm mở ra, lập tức phun ra một đạo thần hỏa, ngưng tụ thành Phượng Hoàng chi hình nhào tới trước mặt.

“Vù vù”

Phượng Hoàng bùng nổ trên không trung, thoáng cái nhào vào trên quỷ đầu, đột nhiên nổ bung lên.

“Bành”

Hỏa Phượng tạc ra biển lửa vô biên, lập tức thôn phệ sạch quỷ đầu kia, hơn nữa còn không ngừng lan tràn ra, đốt tới chỗ Cửu Thiên.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Biến thành tám đầu cũng không hơn gì cái này, để ta lại hủy đi vài đầu của ngươi, xem thử ngươi có thể càng mạnh hơn nữa không.

“Hừ”

Cửu Thiên mặt âm trầm, thương thế quét qua, một cổ lực lượng uy mãnh chấn động xuống dưới, gạt biển lửa kia ra. Sau đó trường thương lăng không điểm ra mấy đạo thương hoa, trực tiếp đâm xuyên biển lửa, đâm tới trên người Lý Vân Tiêu.

Những thương thế kia như điểm một chút tinh mang, lăng lệ ác liệt dị thường.

“Rầm rầm rầm phanh”

Lý Vân Tiêu giơ lên Lãnh Kiếm Băng Sương ngăn ở trước người, nhưng lực lượng mỗi một thương đều rất mạnh, chấn khiến tay hắn phải run lên, không ngừng lui về phía sau.

“Oanh”

Sau khi Cửu Thiên điểm ra mấy đạo thương mang cả người hợp nhất với thương, hóa thành một đạo lưu quang phá vỡ biển lửa kia, trực tiếp lăng không đâm tới.

– Chiến thương – Bát Hoang.

“Ngăn cản”

Một thương điểm lên thân kiếm, cự lực vô cùng bá đạo không ngừng liên tục dũng mãnh tràn vào, bức cho Lý Vân Tiêu phải lui về từng bước.

Trên mặt Cửu Thiên lộ ra một tia âm lãnh, lạnh giọng nói:

– Hừ, tu vi của ngươi thua xa ta, chỉ cần dùng man lực ngăn chặn ngươi liền có thể giết được ngươi.

Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, loại lời nói tỉnh táo này không giống loại người như Cửu Thiên có thể nói ra được.

Đột nhiên không trung truyền đến một đạo lãnh ý, giống như gió mát cuối mùa thu đảo qua vậy, khiến người phải rét run.

– Không tốt!

Lý Vân Tiêu sắc mặt đại biến, lập tức hóa ra ba đầu sáu tay, một cánh tay bắt lấy Thiên Thu Bá Đao chém vào trong hư không.

– Hừ quả nhiên cơ cảnh

Trong hư không truyền đến tiếng hừ lạnh, một đạo thân ảnh lập loè liền tránh được đao mang, đồng thời bóng người kia vung tay lên, cũng chém ra một đạo trảm kích.

Hắn vốn định để Cửu Thiên cuốn lấy Lý Vân Tiêu, còn mình lại âm thầm đánh lén một chiêu, trực tiếp đánh gục đối phương.

Nhưng không nghĩ tới vừa mới động một chút đã bị đối phương cảm giác được, hơn nữa còn xuất thủ trước, khiến hắn mất đi tiên cơ, không thể nào đánh lén được nữa.

Lý Vân Tiêu chia lìa một kiếm chấn khai trường thương, hóa thành lôi điện lập loè thoáng cái đã thuấn di đi mấy mét, tránh được đạo trảm kích kia.

Không trung có chút nhộn nhạo một chút, một gã nam tử toàn thân bao trùm trong áo đen lăng không hiển hiện, hai mắt như Ưng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, lạnh lùng mở miệng nói:

– Tam đảo chủ đảo Hãm Không, Lãnh Vũ.

Cửu Thiên thu thương mà đứng, cau mày nói:

– Lãnh Vũ, ngươi đánh lén cũng không thể đắc thủ, từ lúc nào lại trở nên ăn hại thế chứ?

Nam tử áo đen kia hừ một tiếng, bất mãn nói:

– Người này là Thuật Luyện Sư cửu giai, thần thức chi lực rất mạnh, ta có thể ẩn núp lâu như vậy không bị hắn phát hiện ra cũng đã là khó được rồi.

Cửu Thiên khẽ nói:

– Đừng nhiều lời, các loại chiêu thức của tiểu tử này rất cổ quái, huyền khí cũng lợi hại dị thường, ta giết hắn thật sự hơi khó, hai người chúng ta liên thủ cùng nhau đánh chết hắn đi!

Lãnh Vũ nói:

– Mục đích ta hiện thân cũng là vì thế, ngươi quá vô năng, thời gian cũng tới rồi. Làm trễ nãi chuyện của đại đảo chủ, không ai đảm đương nổi đâu.

Cửu Thiên nổi giận mắng:

– Con em ngươi có bản lĩnh một mình ngươi lên, ta ngược lại muốn xem thử bao lâu ngươi giết được hắn.

Lãnh Vũ khẽ nói:

– Ta giết hắn chỉ là vấn đề thời gian, mà ngươi giết hắn lại là vấn đề có thể hay không. Đừng nói nhảm nữa, thời gian quý giá, đồng loạt ra tay đi.

Lãnh Vũ mở áo đen ra, thấp thoáng dưới áo choàng đen, hai đạo lãnh mang lăng lệ ác liệt hiện lên, thân ảnh liền biến mất tại chỗ.

Lý Vân Tiêu trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: thật nhanh

Tốc độ của đối phương cực nhanh vậy mà biến mất ở trước mắt hắn, chỉ bằng vào thần thức cường giả hắn mới phát giác được có người tới gần.

Nhưng Lý Vân Tiêu cũng không bối rối, Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay giơ lên, tay trái bấm kháp kiếm quyết, quát khẽ:

– Kiếm đãng bát phương

Một cổ kiếm khí chi vòng xoáy nhộn nhạo ra từ Lãnh Kiếm Băng Sương, trực tiếp cuốn tới lục hợp bát hoang, công kích tới với một phạm vi lớn.

“Keng keng”

Hai tiếng binh khí va chạm vang lên.

Trong mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, lập tức trường kiếm đâm thẳng vào một chỗ trong không gian.

“Phanh”

Hư không chỗ kia lắc lư thoáng một phát, thân ảnh Lãnh Vũ hiện thân ra, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Lãnh Kiếm Băng Sương đâm vào trên hai thanh dao găm, bị hắn ngăn cản ở trước ngực.

Giờ phút này Cửu Thiên cũng thân thương hợp nhất, hóa thành một đạo lưu quang đâm qua. Một đạo hào quang màu nâu bắn ra nơi mũi thương, trực tiếp đâm vào mi tâm Lý Vân Tiêu.