Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1727: Điều kiện khiến người sợ hãi




– Cái này, chuyện gì xảy ra?

Sau sợ hãi, trong lòng Thủy Tiên liền cảm thấy một hồi rung động, lâm vào nghi hoặc cực lớn, một người kinh ngạc ngẩn người ở đó

Lý Vân Tiêu lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Tiên, nghĩ thầm: cô nàng này quả nhiên kế thừa huyết mạch Ba gia huyết mạch, có được Chân Thực Chi Nhãn có thể nhìn thấu tất cả, trời sinh đã là khắc tinh của Nguyệt Đồng a!

Triệu Văn Chiến thấy Lý Vân Tiêu hiện thân ra, vội bước lên phía trước, khom người bái xuống, nói:

– Đa tạ ân không giết của Vân Tiêu đại nhân.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Không cần cám ơn ta, nên tạ ân không giết của ngươi thì hơn.

Toàn thân Triệu Văn Chiến đều run rẩy, may mắn đại đảo chủ muốn lưu người này lại, bằng không thì mình đã vạn kiếp bất phục rồi.

Toàn bộ huyền khí không gian thoáng cái đều trầm mặc lại, yên tĩnh khác thường, trên mặt đất lại là một đống bừa bộn, khắp nơi đều là huyết nhục, vô cùng thê thảm.

Triệu Văn Chiến rất nhanh đã thu thập tâm tình, cười làm lành nói:

– Chư vị đại nhân mới lên đảo đã xảy ra chuyện không thoải mái, thực là tại hạ thất trách, mong rằng chư vị thứ lỗi. ”

Hắn tất cung tất kính thỉnh tội, thái độ thập phần thành khẩn.

Mọi người nhao nhao khách khí, đều nói không sao. Dù sao thân phận Thuật Luyện Sư cao giai của đối phương vẫn ở đó, khách khí với mình như vậy, chuyện này trên đại lục Thiên Võ tuyệt đối không thể nào xảy ra được.

Lý Vân Tiêu từ không trung bay thấp xuống, chậm rãi giẫm trên mặt đất, lạnh nhạt nói:

– Không sao, cái này cũng nhờ đồ đệ ngươi, ta mới có thể thu thập hết những người không vừa mắt. Tính ra thì đồ đệ ngươi còn có công nữa đấy.

Tất cả mọi người đều tuôn ra mồ hôi lạnh ra, nói trắng ra như vậy, cũng không tránh khỏi quá không để thành Hồng Nguyệt và Bắc Minh Huyền Cung vào mắt rồi.

Ngạc Nhạc Trì cảm nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, trên mặt nóng rát, sau lưng như đeo chì, hận không thể chiu tọt vào hố cho đỡ nhục.

Triệu Văn Chiến cũng sửng sốt, lau mồ hôi lạnh, không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười nói:

– Vân Tiêu đại nhân thấy nơ thên ào, một tháng ở trên đạo mọi người sẽ được an bài trong huyền khí không gian này, không biết có thỏa mãn không?

Hắn bắt đầu chuyển hướng chủ đề, giới thiệu huyền khí không gian này, trong mỗi một gian phòng đều chất đầy đại lượng tài nguyên tu luyện, tất cả đều là nguyên tinh vét lên từ đáy biển, còn trân quý hơn cả nguyên thạch, những võ giả tán tu kia cả đám đều mừng rỡ không thôi, nhịn không được bắt đầu cho vào túi trữ vậtcủa mình

Triệu Văn Chiến ngạc nhiên nói:

– Chư vị đây là...

Những võ giả tán tu kia nguyên một đám lộ ra biểu lộ lưu manh, nói:

– Hắc hắc, một tháng chúng ta cũng không dùng được nhiều như vậy, cho nên định đóng gói mang về.

Triệu Văn Chiến:

-..., đúng rồi, ta đã quên, chư vị là đến từ Bắc Minh Huyền Cung sao?

Bắc Minh Lai Phong vội vàng lắc đầu, nói:

– Bọn hắn chỉ đi cùng chúng ta thôi, tuy rằng cùng đường, nhưng lại là hai nhóm người, hai nhóm người a.

– Hai nhóm người? Lai Phong công tử nói như vậy cũng quá đáng rồi?

– Đúng đấy, chúng ta cùng nhau xuất sinh nhập tử. Hiện giờ chẳng qua chỉ cầm mấy khối nguyên tinh lại biến thành hai nhóm người rồi sao?

– Quá thất vọng rồi, trước khi ra biển gọi người ta là tiểu điềm điềm, hiện giờ lại gọi là ngưu phu nhân.

Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong cảm thấy khó xử, đặc biệt là khi thấy trong ánh mắt Thủy Tiên cũng có khác thường thì rốt cục nhịn không được nữa, hét lớn:

– Không muốn chết thì đều im miệng cho ta.

Hắn giận dữ rống lên, quả nhiên liền có hiệu quả. Những võ giả tán tu kia cũng chỉ muốn cầm ít tiền tài mà thôi, không ai muốn thật sự đắc tội Bắc Minh thế gia cả, cả đám nhao nhao cúi đầu thu nguyên tinh, không dám lên tiếng nữa.

Triệu Văn Chiến cười nói:

– Cường giả quý phái quả nhiên đều rất ẩn dấu.

Khuôn mặt Bắc Minh Lai Phong trầm xuống, đến mức đỏ bừng, cường điệu nói:

– Đã nói là hai nhóm người mà.

– Tốt rồi tốt rồi, không cần giải thích nữa.

Triệu Văn Chiến trực tiếp cắt đứt, quay người nói với Thủy Tiên:

– Thủy Tiên công chúa, thân phận của ngươi quá mức tôn quý, ta đã thay ngươi chuẩn bị gian phòng tốt nhất cho ngươi rồi. Còn có Nhuận Tường đại nhân và Phi Minh đại nhân cũng cùng đi đi. Đảo Hãm Không dù sao cũng là thế lực Đông Hải, cũng thuộc về dưới trướng Đông Hải chi chủ.

Ánh mắt Nhuận Tường nhìn về phía Thủy Tiên lộ ra vẻ trưng cầu.

Thủy Tiên suy nghĩ một hồi, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Vân Tiêu, chỉ vào hắn nói:

– Không, ta muốn ở cùng một chỗ với hắn.

“‘Rầm Ào Ào'”

Tất cả mọi người đều bùng nổ, nguyên một đám ngây ra như phỗng, mà ngay cả những võ giả đang lấy nguyên tinh cũng đều ngừng lại, há to mồm, nguyên tinh nắm cầm đồ trong tay cũng quên cho vào túi trữ vật.

Lý Vân Tiêu cũng há to mồm, trên mặt tuôn ra mồ hôi lạnh.

Gương mặt Bắc Minh Lai Phong càng trực tiếp biến thành gan heo, trong hai tròng mắt bộc phát ra lửa giận trùng thiên, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, mười ngón tay trực tiếp đâm sâu vào trong thịt.

Triệu Văn Chiến lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:

– Thủy Tiên công chúa, ngươi như thế cũng quá phóng túng đi. Thân phận của ngươi tôn quý, nếu xảy ra vấn đề gì, đảo Hãm Không chúng ta cũng không đảm đương nổi đâu

Sắc mặt Thủy Tiên lại cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nói:

– Ngươi cầm bổn mạng huyền khí của Ma Sa, không trả cho ta thì ta cứ dính lấy ngươi đấy!

– Hô, sợ bóng sợ gió một hồi.

Mọi người đều nhẹ thở ra, vỗ vỗ bộ ngực, tiếp tục tranh thủ thu lấy nguyên tinh.

Bắc Minh Lai Phong ngốc trệ thoáng một phát, gương mặt lúc này mới khôi phục bình thường, nội tâm cười khổ không thôi. Hắn hoảng sợ phát hiện bản thân mình đã hoàn toàn mê luyến Thủy Tiên mất rồi, cái này đối với một gã thiên tài mà nói sẽ là trở ngại rất lớn trên võ đạo.

Nhưng cảm tình há con người có thể khống chế? Hắn cũng phát giác mình đang đi vào vạn kiếp bất phục, nhưng lại không thể khống chế nổi bước chân.

Ánh mắt Bắc Minh Lai Phong lộ ra vẻ mê luyến, ánh mắt tham lam rơi vào trên người Thủy Tiên, thưởng thức nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đủ làm hắn điên đảo.

Thần thái của hắn đều rơi vào trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên, lão lộ ra lo lắng và vẻ sầu lo thật sâu.

Lý Vân Tiêu giảo hoạt cười nói:

– Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, ngươi muốn cứu Ma Sa thì có liên quan gì đến ta? Người là Nhuận Tường đả thương mà, ngươi đi tìm hắn đi.

Thủy Tiên nghiêm mặt nói:

– Ngươi đừng gạt ta, những lời vừa rồi ta đã suy nghĩ thật lâu, trong đó có vấn đề. Đả thương Ma Sa chính là Nhuận Tường, nhưng bổn mạng huyền khí của hắn lại ở trong tay ngươi, cứu Ma Sa vẫn phải tìm ngươi.

Nhuận Tường vẻ mặt vô tội, đưa đám nói:

– Thủy Tiên công chúa, ngươi mới nghĩ thông suốt ah...

Trong mắt Thủy Tiên hiện lên một tia lãnh mang, lạnh giọng nói:

– Lý Vân Tiêu, nếu không giao Hắc Viêm Sơn ra đây, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.