Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1670: Cự Kiểm lâm thành (1)




Qua Chính Tường lập tức không còn hoài nghi nữa, hơn nữa đây chính là một tia hy vọng cuối cùng của hắn rồi. Hắn hét lớn một tiếng, nói:

– Tất cả mọi người xông lên với ta.

Sau đó liền hóa thành một đạo quang mang lao tới mảng thành trì đang không ngừng sụp đổ kia.

Người còn lại sau khi thoáng do dự cũng làm theo, giờ phút này đã không còn con đường thứ hai để đi nữa rồi.

Đồng tử Nhan Thụ Thư đột nhiên co lại, chỉ thấy Kinh Vĩnh Dạ chỉ một ngón tay về phía hắn, hắn liền hoảng sợ lui thân, nhưng lại không tránh né kịp, bị hào quang đánh vào xương bả vai, có chút truyền đến cảm giác nhức mỏi, hắn sợ hãi nói:

– Vĩnh Dạ trưởng lão, hiểu lầm, đó chỉ là một hiểu lầm, để ta giải thích đã.

Kinh Vĩnh Dạ cười lạnh nói:

– Ta sẽ cho ngươi cơ hội, đợi sau đại chiến lại chậm rãi giải thích a, vừa rồi chỉ là lưu lại trên người ngươi một đạo ấn ký, ngươi dù có chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng có thể cảm ứng được ngươi thôi.

Nhan Thụ Thư mặt xám như tro, lòng đột nhiên trầm xuống.

Kinh Vĩnh Dạ sau khi khinh miệt nhìn hắn một cái, liền im im lặng lặng đứng trên không trung, nhìn đạo quang mang do Lý Vân Tiêu hóa thành, ánh mắt lộ ra kính ý.

Lý Vân Tiêu thoáng cái giải khai kết giới hộ thành, trực tiếp chụp một giọt chất độc màu tím vào tay, sau khi thần thức quét qua liền dấy lên một mồi lửa thiêu thành tro tàn.

Sau đó hắn mi tâm hắn mở ra Thái Cổ Thiên Mục, hỏa diễm hóa thành một đầu Phượng Hoàng lao ra, cũng không phải là màu đỏi tươi đẹp trước kia nữa mà nhan sắc đã trở nên có chút thiển bạch, hẳn là kết quả sau khi dung hợp băng sát tâm diễm kia.

Phượng Hoàng kêu to một tiếng trên không, liền đáp xuống, thoáng cái đã đốt cháy tất cả nọc độc màu tím, trên không toàn bộ thành trì lập tức lâm vào biển lửa, những Cô Lỗ Thú còn nguyên vẹn đều nổ bung trong ngọn lửa, hóa thành một đoàn nọc độc, trong khoảnh khắc đã bị thần hỏa đốt thành hư vô.

– Lý – Vân – Tiêu!

Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét kinh thiên, Nhuận Tường khó có thể bình tĩnh được nữa, trong hai tròng mắt phun ra lửa giận.

– Lý Vân Tiêu?

– Lý Vân Tiêu!

Tất cả mọi người đột nhiên cả kinh, hoảng sợ nhìn về phía Lý Vân Tiêu, thoáng cái tất cả mọi người tựa hồ đã hiểu rõ gì đó, sắc mặt đều đại biến.

Người mà toàn bộ Đông Vực đều lật tung muốn tìm, dĩ nhiên lại ở chỗ này

Nguyễn Tích Tuyền càng hoảng sợ biến sắc, ngưng mắt nhìn lại, rốt cục cũng hợp người trên không kia cùng với người ngày đó ở thành Hồng Nguyệt lại làm một.

– Hắn dĩ nhiên chính là Lý Vân Tiêu?

Đội viên Chiến Nhẫn trong lòng cũng kinh hãi không thôi, nhưng vô luận hắn là ai, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của hắn ở trong lòng mọi người.

– Đáng chết.

Nguyễn Tích Tuyền đột nhiên quát:

– Tất cả mọi người dừng lại, Lý Vân Tiêu này chính là mấu chốt cuộc chiến giữa hai tộc, chỉ cần giao hắn cho Hải tộc, tất cả chiến loạn liền sẽ được dập tắt ngay

Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, trong lòng có chút do dự.

Nghe đồn Lý Vân Tiêu dấu đi người mà Hải tộc muốn tìm, lúc này mới dẫn đến cuộc chiến hai tộc, nghe qua quả thật có chút hoang đường, nhưng khắp thiên hạ đều đang truy nã hắn quả thật không sai.

Sắc mặt Qua Chính Tường đột biến, phẫn nộ quát:

– Tất cả mọi người chống lại Hải tộc, lúc này còn nội đấu gì chứ?

Nguyễn Tích Tuyền lạnh lùng nói:

– Bắt lấy Lý Vân Tiêu chính là đại sự hàng đầu, mất đi thành Bạch Xung còn có thể đoạt lại, nhưng Lý Vân Tiêu chạy ngươi đi đâu tìm đây?

– Hừ? Đoạt lại?

Sắc mặt Qua Chính Tường thoáng trở nên dữ tợn, hung hăng nói:

– Nếu không có Lý Vân Tiêu đại nhân một mồi hỏa diễm thiêu hủy đi đám tử độc kia thì hiện giờ thành trì đã bị phá, chúng ta bị vây, còn có thời gian cho ngươi ở đây nói nhảm sao? Còn nói loạn thêm một câu, giựt giây nhân tâm, ta sẽ giết ngươi trước.

– Cái gì? Ngươi dám

Nguyễn Tích Tuyền mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, lạnh giọng nói:

– Qua Chính Tường, chẳng lẽ ngươi không biết mình có bao nhiêu cân lượng sao?

– Tất cả mọi người yên tĩnh đi, ta thấy trước tiên vẫn nên đánh lui Hải tộc rồi nói sau.

Ngạc Nhạc Trì cũng đầy vẻ phức tạp nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói với mọi người:

– Nếu Lý Vân Tiêu đã hiện thân lúc này, hơn nữa còn dốc sức thủ thành thì cũng sẽ không tùy tiện chạy đi đâu. Trước đánh lui Hải tộc đã, sau đó lại tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng sau. Dù sao chuyện chiến tranh hai tộc há có thể đơn giản như vậy. Huống hồ lời thành Hồng Nguyệt hiện giờ nói, quả thật khiến người phải suy nghĩ.

Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền đột biến, im lặng không nói.

Lời Ngạc Nhạc Trì nói là công nhiên có ý kiến với thành Hồng Nguyệt hiện giờ, kỳ thật hắn sao lại không nghĩ tới chứ, Nguyễn gia cũng đã sớm bị chèn ép khiến càng ngày càng yếu đi rồi.

“Ầm ầm”

Xa xa những Hải tộc kia một đường giết tới đây, cũng không có thời gian để mọi người nghĩ nhiều, giờ phút này nọc độc màu tím và Cô Lỗ Thú đều đã bị đốt sạch không còn, kết giới hộ thành cũng trực tiếp nghiền nát mất.

Rất nhiều cường giả Hải tộc lập tức lao xuống từ lổ thủng kết giới, trắng trợn chém giết. Giờ phút này kết giới vừa vỡ, toàn bộ đều xông vào trong thành, gặp người liền giết.

– Giết đám súc sinh này đi.

Phần đông võ giả Nhân tộc mặt mũi cũng tràn đầy giận dữ, gào thét giết tới.

– Lý Vân Tiêu, hôm nay ta muốn triệt để gạt bỏ ngươi, hơn nữa tàn sát hết thành Bạch Xung để rửa đi sỉ nhục lúc trước!

Trên mặt Nhuận Tường phủ một tầng sương lạnh, không gian quanh thân hắn đang chậm rãi vặn vẹo biến hóa, khí tức khủng bố tản ra ngoài.

Thần sắc Lý Vân Tiêu ngưng trọng, cổ khí tức kia chính là Cự Kiểm Thú không thể nghi ngờ, hắn lãnh đạm nói:

– Mỗi lần gặp ngươi, sở trường ngươi đều có tiến bộ, bất quá đều là trên miệng lưỡi cả.

– Hừ, đáng chết.

Nhuận Tường tức giận mắng một câu, hai tay kết xuất một cái ấn ký, đột nhiên vỗ về trước, kịch liệt phóng lớn trên không trung.

Thân hình Cự Kiểm Thú chậm rãi đi ra từ trong ấn ký kia

Mặt trời thoáng cái đã bị che kín, toàn bộ mặt đất vô cùng lờ mờ, tất cả mọi người đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, khí tức phát ra từ trên người Cự Kiểm Thú khiến đáy lòng mọi người đều phát lạnh, chưa chiến đấu đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Lúc này tất cả mọi người đã tin lời Lý Vân Tiêu nói, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch.

Trái lại người Hải tộc lại hoan hô tung tăng như chim sẻ, sĩ khí đại chấn.

Sau khi cả người Cự Kiểm Thú đi ra liền trực tiếp từ không trung xuống rơi xuống, so với chiến hạm U Minh còn lớn hơn rất nhiều.

Lý Vân Tiêu biến sắc, một đạo hồng quang hiển hiện trong tay, cây thước sau khi luyện hóa huyết thú liền xuất hiện, hắn ném nó lên không trung.

Lập tức một cái huyết hải chợt từ trên Cửu Thiên rơi xuống, vắt ngang bầu trời, toàn bộ thiên địa bỗng trở nên một mảnh đỏ bừng, giống như Huyết chi Địa Ngục bị mở ra vậy, vô số tiếng kêu rên của ác linh oan hồn từ bốn phương tám hướng truyền đến.