Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1660: Thu thập




Nguyễn Tích Tuyền nhìn chằm chằm vào đầu lâu nát bét kia một hồi, hai tay cũng chảy ra mồ hôi lạnh ra, đích thật là đầu Võ Đế cao giai không sai.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

– Tích tuyền đại nhân, cái này thế nào?

Nguyễn Tích Tuyền sắc mặt trắng bệch, nói:

– Ngươi, ngươi làm sao làm được? Trong đó nhất định có ẩn tình.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức âm trầm xuống, quát:

– Có ẩn tình hay không quan hệ gì đến đại nhân chứ? Ngược lại trước kia ngài đã nói để ta đánh một trận, giờ cũng nên thực hiện rồi.

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc cổ quái, toàn bộ rơi vào trên người Nguyễn Tích Tuyền.

Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền lúc trắng lúc xanh, lời đã nói ra trước mặt mọi người tự nhiên không thể thu hồi, lúc này lạnh lùng nói:

– Hừ có bản lĩnh ngươi cứ đến đây, bổn tọa đứng bất động ở đây, nếu chính ngươi không dám động tay vậy cũng không phải là do ta trái lời đâu đấy.

Trên mặt hắn lộ ra một cổ thần sắc hung ác thô bạo, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, hắn đoán chưacs đối phương sẽ không dám ra tay.

Lý Vân Tiêu mỉm cười gật đầu, nói:

– Đại nhân thân là Võ Đế lục tinh, hộ thể nguyên lực rất lợi hại, ta sợ chấn vỡ nắm đấm của mình, chẳng biết có thể dùng binh khí không?

Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Nếu ngươi có đảm lượng, tùy ngươi sao cũng được.

Lý Vân Tiêu không nói hai lời, xuất ra cái búa tiến tới trước vài bước.

Liêu Dương Băng thở dài một tiếng, quay đầu đi, chuyện kế tiếp hắn đã đoán được rồi, tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm, đây chính là ví dụ của không tìm đường chết sẽ không chết a.

Người tiểu đội Chiến Nhận trong mắt cũng toát ra hào quang hưng phấn, chờ xem kịch vui.

Bọn người Vu Võ Khâm lại lộ vẻ hung ác, chờ xem Lý Vân Tiêu xong đời như thế nào.

– Tích Tuyền đại nhân, đắc tội.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói một câu, giơ búa lên nện tới lồng ngực hắn một cái, một đạo điện quang sáng lên trong đại sảnh, đằng sau cái búa hóa ra một đường vòng cungthật lớn

Sắc mặt Nguyễn Tích Tuyền bỗng nhiên đại biến, lôi quang đánh tới kia cực kỳ mạnh mẽ, lập tức đánh thủng hộ thể nguyên lực của hắn, thần sắc vừa rồi còn lạnh như băng lập tức hóa thành hoảng sợ, nhưng giờ tất cả đã muộn, hắn hoảng sợ nhổ ra một chữ, nói:

– Ngươi...

“Phanh”

Cái búa trực tiếp nện vào lồng ngực hắn, một đạo thiểm điện xuyên thấu ra, chấn mặt đất sau lưng hắn ra một vùng hố đen cực lớn, toàn bộ đại sảnh cơ hồ bị chấn đến hôi phi yên diệt

Thân thể Nguyễn Tích Tuyền càng bị lôi quang đánh bay ra ngoài, xoay không biết bao nhiêu vòng trên không trung, hung hăng rơi ở bên ngoài đại sảnh.

Ngoại trừ Liêu Dương Băng và đội viên Chiến Nhận ra, tất cả mọi người đều há to miệng, nguyên một đám đầu óc chỗ trống, đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Qua Chính Tường và Vu Võ Khâm càng dốc sức liều mạng xoa xoa mắt, cho rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng sau khi xoa mấy lần vẫn thấy Nguyễn Tích Tuyền nằm trên mặt đất ở phía xa, thân thể một mảnh đen kịt, không ngừng bốc khói lên, sinh tử không rõ.

Liêu Dương Băng nói khẽ:

– Phi Dương công tử, hắn đã chết sao?

“… ”

Qua Chính Tường và Vu Võ Khâm đều hoảng sợ, toàn thân run rẩy, một gã Võ Đế lục tinh dưới một kích của Võ Tôn bát tinh vậy mà không rõ sinh tử sao?

Đặc biệt là người tiểu đội Vu Võ Khâm, bọn hắn bỗng nhiên hiểu rõ ra gì đó, dường như mình đã đắc tội người không đắc tội nổi, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, đều lộ vẻ sầu thảm nhìn qua Vu Võ Khâm, vẻ sợ hãi lộ rõ trên mặt mỗi người.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Hắn tuy rằng làm người có chút cặn bã cặn bã, nhưng thực lực cũng không tệ lắm, việc thủ thành tiếp theo vẫn cần dùng đến.

Hắn ngừng một chút, lại bổ sung nói

– Nếu không có chỗ dùng, hắn cũng không sống được đến thành Bạch Xung rồi.

Mọi người tiểu đội Vu Võ Khâm đều cả kinh toát mồ hôi lạnh, nguyên một đám thân thể phát run, sợ hãi khiến hàm răng không ngừng va vào nhau.

Lý Vân Tiêu nhìn bọn hắn nói:

– Không cần sợ, ta không rãnh đi so đo với các ngươi, tình thế thành Bạch Xung hiện giờ phi thường nghiêm trọng, mỗi người đều phải tận tâm tận lực thủ thành, nếu thế thì mọi chuyện đều bỏ qua, nếu không giết chết bất luận tội.

– Đúng, đúng

Vu Võ Khâm đầu óc thập phần linh hoạt, thoáng cái đã bắt được cơ hội, vội cúi đầu khom lưng nói:

– Nhất định tận tâm tận lực, đa tạ Phi Dương đại nhân bỏ qua chuyện cũ, chúng ta cho dù chết cũng sẽ giữ vững tòa thành trì này, người còn thành còn, thành vong người vong.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi làm người tuy rằng tham lợi tâm nhãn nhỏ, nhưng rất thông minh, nói chuyện với người thông minh thật đơn giản.

Vu Võ Khâm lau đi mồ hôi trên trán, liên tục gật đầu lui qua một bên, trong lòng của hắn rốt cục cũng thả xuống đá lớn, tánh mạng tạm thời giữ được rồi.

Liêu Dương Băng nhíu mày nói:

– Phi Dương công tử, ngươi nói là chúng ta phải lưu lại thủ thành sao?

Qua Chính Tường đột nhiên lộ ra vẻ đại hỉ, mặt mũi tràn đầy chờ đợi nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:

– Không sai, Hải tộc ở phụ cận sợ rằng rất nhanh sẽ đánh tới, nếu chúng ta giờ rời đi, thành Bạch Xung khẳng định không giữ được, ta sợ đối phương dùng cách vạch mặt, thông qua đột phá nơi này khiến cả phòng tuyến Đông Hải đều sụp đổ.

Trên mặt Liêu Dương Băng lộ ra thần sắc lo lắng nồng đậm, hắn cũng không phải chiến sĩ chính nghĩa gì, nếu không phải tình thế bắt buộc, căn bản không có khả năng ra tiền tuyến chiến tranh, hắn nói:

– Nhưng chỉ bằng vào những người chúng ta...

Lý Vân Tiêu nói:

– Đương nhiên không thủ được, nhưng chúng ta phải thủ đến khi Đông Vực phái người ra, tuy rằng ta cũng không phải đại công vô tư gì, nhưng việc này quan hệ đến an nguy tộc ta, chung quy cũng phải tận chút sức lực.

Qua Chính Tường vui mừng quá đỗi, vội vàng bái dài với Lý Vân Tiêu, cảm kích nói:

– Chính Tường vĩnh viễn không quên đại ân của Phi Dương công tử

Lý Vân Tiêu nâng hắn dậy, nói:

– Việc này không phải ân tình gì, không cần cám ơn ta. Mau lấy ra toàn bộ nguyên thạch trong thành, ta muốn ở ngoài thành bố trí đại trận chống lại Hải tộc

Qua Chính Tường vui vẻ nói:

– Phi Dương công tử là đại sư trận pháp sao?

Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:

– Hơi thông một hai, Truyền Tống Trận trong thành ta cũng có thể phụ trách chữa trị.

Qua Chính Tường quá đỗi mừng rỡ, thoáng cái cảm thấy như từ trong bóng tối thấy được ánh sáng vô tận, hắn vội vàng hai tay dâng lên khối Long tinh kia, cung kính nói:

– Tất cả nhân lực vật lực trong thành đều nghe theo Phi Dương công tử điều phối chỉ huy.

Lý Vân Tiêu không khách khí thu Long tinh vào, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gào thét kinh thiên.

Đúng là Nguyễn Tích Tuyền đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên bò lên, toàn thân đen kịt, hắn hóa thành một đạo quang mang lao đến hét:

– Lý Phi Dương, ta giết ngươi.

Vừa rồi lôi điện chi lực cực lớn đã trực tiếp chấn cho hắn ngất đi, hiện giờ sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là muốn tìm Lý Vân Tiêu báo thù, hắn cũng không cho rằng thực lực đối phương lại mạnh hơn mình, chỉ cho là cái cái búa kia có vấn đề.