Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1619: Tuyệt mạ (1)




– Thình thịch thình thịch!

Tựa như Thiên Lôi cuồn cuộn, hai màu Lôi Mang xông vào lẫn nhau rồi đánh văng ra, bầu trời lập tức hóa thành hai màu phân biệt rõ ràng, được một lát mới từ từ tiêu thất, đúng là chẳng phân biệt được trên dưới.

– Nhân loại, tên của ngươi?

Hắc sắc Hải Tộc cường giả đưa mắt nhìn trường bào nam tử một lát, mới chậm rãi nói rằng:

– Ngươi có tư cách để cho ta nhớ kỹ tên.

Trường bào nam tử lạnh nhạt nói:

– Khương Đào Đào.

– Tốt, ta nhớ kỹ. Ta là Quỷ Man bộ tộc thống lĩnh, hôm nay liền muốn lấy tính mệnh của Khương Đào Đào ngươi!

Trong mắt Quỷ Man tộc thống lĩnh sát cơ bỗng nhiên bạo khởi, từng đạo hắc sắc Lôi Mang bắt đầu ở bên người không ngừng đẩy ra, khí thế so với lúc trước trở nên mạnh hơn.

Khương Đào Đào nhướng mày, lãnh đạm nói:

– Không có hứng thú.

Hắn lại quyết đoán, trực tiếp xoay người liền hóa thành một đạo lôi quang hướng phía Cự Thành bỏ chạy, Liêu Dương Băng lúc này đã đến dưới thành, trăm phần trăm an toàn, hắn cũng không cần thiết cùng tên tướng mạo xấu xí này dây dưa thêm nữa

Chú thích của tác giả: Về Hải Tộc đẳng cấp phân chia, trước dùng đúng a b c d hiện tại cảm giác có chút xa cách, nhưng phía trước đã định nghĩa, chỉ có thể tiếp tục dùng xuống phía dưới.

Khương Đào Đào vừa đi, nhất thời chọc giận Quỷ Man thống lĩnh, hóa thành hắc mang đuổi theo.

Phía sau người của Vũ Loa cùng Hải Quỳ hai tộc cũng theo sát đuổi tới, chỉ bất quá tốc độ kém quá xa, lập tức kéo ra khoảng cách.

Khương Đào Đào nhìn Liêu Dương Băng sau khi vào thành, trực tiếp vọt lên, hướng trên tường thành đi.

Sau đó một đạo kim sắc lệ mang từ trên lầu chính lao ra, hướng hắc mang chém tới.

– Hoắc!

Kim Mang trực tiếp đem hắc sắc lôi quang chém thành hai nửa, lôi quang nhất thời ngừng lại, hai đạo Hắc Quang lần thứ hai tụ lại, chậm rãi hiện ra chân thân của Quỷ Man thống lĩnh. Chỉ là vẻ mặt vẻ giận dữ, có chút kiêng kỵ nhìn trên Cự Thành lầu chính.

– Hoài Thụ đại nhân, có thể phái ta xuống dưới đem Man Ngư này giết chết?

Lầu chính một một gã nam tử khôi ngô mặc chiến giáp, một thanh Cự Kiếm dựng thẳng ở trước người, chính là người mới vừa rồi xuất thủ, một trong Tứ Cực Môn năm vị đường chủ Nhâm Chiến Hùng.

Tất cả mọi người đều tựa ở trước lầu, ngắm nhìn phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Đặc biệt Liêu Dương Băng, hiện tại còn chưa phục hồi tinh thần lại, sợ hãi không thôi. Nhưng thái độ mọi người đối với hắn từ lạnh lùng lúc trước đã trở nên thập phần tán thưởng, đối với Mễ Cao Dương lại là vẻ mặt khinh thường.

Điều này làm cho Mễ Cao Dương buồn bực vạn phần, tự mình liều chết xuất lực đánh lén, đồng thời lấy được kỳ hiệu, không chỉ có không chiếm được thừa nhận, trái lại nghênh đón đủ loại ánh mắt khinh bỉ. Nhưng những người đó đều là đại nhân vật, hắn có tức giận cũng không dám khoa trương, chỉ có thể đặt ở nội tâm phát bực.

Mà Liêu Dương Băng lại khác nhau, sau khi trở về lập tức có Trang Sinh Đại Thuật Luyện Sư tự mình chẩn trị tổn thương, và chư vị đại nhân thân thiết ân cần thăm hỏi. Còn được Trang Sinh đại sư ban cho một viên Cửu Giai đan dược đề thăng nguyên lực. Mễ Cao Dương nhìn tới mức trực tiếp cắn răng.

Nhưng hắn không biết là, Liêu Dương Băng trong lòng đã phát một vạn lần thề, sau này sẽ không làm loại anh hùng này nữa. Nếu không có Lý Vân Tiêu đúng lúc truyền âm lọt vào tai, hơi chậm hơn nửa lần hô hấp, hắn sợ rằng đã táng thân tiền tuyến, nội tâm đối với Lý Vân Tiêu là vạn phần cảm kích.

Khương Đào Đào nói:

– Người này Lôi Điện thần thông không phải chuyện đùa, tu vi thấp hơn ta nửa giai, vậy mà có thể cùng ta chiến tới bình thủ, hơn nữa còn ở trên bầu trời. Xem ra cũng không phải là tất cả Hải Tộc thoát khỏi biển rộng cũng sẽ thực lực tiêu giảm.

La Thiên xem chừng một hồi, nói:

– Hải Tộc này chính trời sanh Lôi Hệ thần thông, Đào Đào đại nhân là hậu thiên tu luyện, tự nhiên không cách nào so sánh. Người này hiện tại kiêng kỵ không tiến lên, ngược lại là Chiến Hùng đại nhân xuất thủ quá sớm, không thể đưa hắn dẫn tới dưới thành, càng đáng tiếc a.

Trên mặt Nhâm Chiến Hùng lộ ra vẻ không vui, nói:

– La Thiên đại sư nói thế sai rồi, ngay tại lúc này phái ta xuống phía dưới cũng có thể đưa hắn lưu lại.

Bàn tay của hắn ở trên cự kiếm nắm chặt, một cổ nguyên lực ba động đánh văng ra.

La Thiên mỉm cười, nói:

– Thực sự không phải là vấn đề người này. Ý nghĩ của ta là đem hai chi Hải Tộc đuổi tới sau lưng hắn đều dẫn dụ tới dưới thành, sau đó chúng ta toàn thành tất cả võ giả đồng thời xuất kích, đưa bọn họ thuấn diệt!

Ninh Hoài Thụ giật mình nói:

– Toàn thành võ giả xuất kích? Chỉ là thuấn diệt đám lâu la này, trực tiếp dẫn động Ma Thiên Cự Thành cấm chế là được, không cần tổn hao lớn như thế, sẽ bại lộ thực lực của nhân tộc ta.

La Thiên lắc đầu nói:

– Thật thật giả giả, lúc này mới có thể làm cho đối phương sờ không rõ phương hướng. Trọng yếu hơn là toàn thành xuất kích có khả năng mang đến cho toàn bộ võ giả sĩ khí cùng lòng tin cực lớn, đảo qua trước liên tiếp tan tác như, ta cho rằng điểm này ý nghĩa, so với giết chết trước mắt hơn ngàn tên địch nhân càng lớn hơn.

Trên mặt Nhâm Chiến Hùng lộ ra một chút xấu hổ, nói:

– Thì ra là thế, xem ra thực sự là ta làm hỏng.

La Thiên mỉm cười nói:

– Không sao, người của Hải Tộc dũng khí có thừa, trí mưu nghèo nàn, chỉ cần chúng ta lại để cho người cùng nhau mắng to, bọn họ nhất định sẽ nhịn không được xung phong liều chết tới được.

Rất nhanh, mệnh lệnh liền truyền xuống phía dưới, tất cả võ giả trên tường thành cùng nhau lên tiếng mắng chửi.

Đồng thời chuẩn bị chiến đấu cũng được truyền đạt xuống phía dưới, chỉ cần người của Hải Tộc tới gần Cự Thành trong vòng vạn thước, liền toàn thành mọi người xung phong liều chết xuống phía dưới.

– Đám cặn bã, có dũng khí đến a, không có liền chạy trở về trong bụng mẹ đi!

– Nói nhảm, bọn chúng không có từ trong bụng mẹ, phần nhiều là đẻ trứng.

– Chạy trở về trong trứng mẹ đi. Từng tên bộ dáng quái dị, gặp qua người xấu, chưa thấy qua người nào xấu quá thể như các ngươi!

– Đúng đấy, nhìn thoáng qua đã thấy rất xấu, nhìn kỹ còn càng xấu hơn.

Xa xa đám người của Hải tộc đứng ở phía sau Quỷ Man thống lĩnh, bắt đầu oa oa kêu to lên, Hài Quỳ tộc cường giả từng người trên thân xúc tua dựng thẳng đứng, Vũ Loa tộc còn lại là trong miệng phát sinh tiếng kêu bén nhọn quái dị, biểu thị ra cực kỳ tức giận.

Hải Quỳ tộc thống lĩnh tiến lên phía trước nói:

– Quỷ Man Thống Lĩnh đại nhân, chúng ta giết qua đi thôi? Đám nhân tộc võ giả này khinh người quá đáng, ngay cả ba ba của ta đã chết đi hơn một trăm năm đều mắng chửi.

Quỷ Man thống lĩnh bản thân cũng là vẻ mặt đen kịt, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì. Nhưng trên người không ngừng truyền ra lực lượng ba động, cũng cho thấy nội tâm hắn rất khó bình tĩnh.

Vũ Loa tộc thống lĩnh cũng là tức đến cả người run rẩy, cắn răng nghiến lợi nói:

– Đám nhân loại này cư nhiên mắng chúng ta là phân do anh vũ bài tiết ra ngoài, ta không đem miệng của bọn chúng toàn bộ xé rách không được!