Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1592: Thoát đi (1)




Luật Thực Nguyên đang nghị sự với người gia tộc sắc mặt bỗng đột biến, không nói hai lời liền hóa thành một đạo quang mang trực tiếp phá vỡ mái đại sảnh, lao tới hướng kia.

Nhưng lúc đuổi tới, Lý Vân Tiêu đã đi vào trong tửu lâu bên cạnh, kêu một bình rượu ngon ngồi ở đó chậm rãi uống lấy, thỉnh thoảng lại nhìn ra cường giả Luật gia càng tụ càng nhiều ở ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ đùa giỡn.

– Người đâu?

Luật Thực Nguyên sắc mặt âm trầm như hàn thiết, rét lạnh nói.

Trong lòng mọi người đều sợ hãi, một người vội nói:

– Vừa rồi Phó Cẩm Sơn đại nhân còn tuần tra ở phương không gian này, ta thấy hắn đột nhiên lại rơi xuống, đang cảm thấy kỳ quái thì đã thấy tộc trưởng đại nhân chạy đến, vì vậy nhanh chóng theo tới, trước sau chẳng qua chỉ mấy hơi thở thôi.

Bọn người Luật Thúc Bảo cũng lần lượt đuổi tới, sau khi nghe cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, nói:

– Là ý nói, Lý Vân Tiêu kia trong mấy hơi thở đã giải quyết Phó Cẩm Sơn, hơn nữa còn thong dong rời đi sao?

– Không có khả năng.

Luật Thực Nguyên lạnh giọng nói:

– tin tức Nam Tây đại sư truyền đến là phát hiện ba động tinh thần rất mạnh, cũng không cảm ứng được chấn động nguyên lực ngoài Võ Đế. Phó Cẩm Sơn hẳn là bị tinh thần công kích, thoáng cái mất đi năng lực phản kháng, bị Lý Vân Tiêu bắt đi hoặc trực tiếp tiêu diệt rồi.

Luật Thúc Bảo sợ hãi nói:

– Công kích tinh thần có thể khiến một gã Võ Đế nhị tinh lập tức mất đi thần trí phải mạnh mẽ tới mức nào chứ? Sợ rằng chỉ có Thuật Luyện Sư cửu giai mới có thể làm được a? Chẳng lẽ tiểu tử này thật là Thuật Luyện Sư cửu giai sao?

Nghĩ như vậy, còn nghĩ đến thiên phú võ đạo của Lý Vân Tiêu, hắn liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Hiện giờ toàn bộ Luật gia đối địch với quái vật như vậy, lần này nếu không thể triệt để chém giết hắn vậy thì tương lai sợ rằng cả Thiên Võ Giới cũng khó có nơi cho Luật gia sống yên ổn

Luật Thực Nguyên cũng nghĩ đến điểm này, lập tức cảm thấy đặc biệt bực bội, cắn răng nói:

– Tiểu tử kia đã thu liễm nguyên lực, như vậy mới chỉ mấy hơi thở khẳng định không đi xa được, phong tỏa phạm vi ngàn mét, lục soát khắp mọi nơi cho ta

– Vâng

Thủ hạ lập tức tứ tán, trực tiếp dùng cấm chế phong tỏa phạm vi ngàn mét, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào cả.

Lần này lập tức khiến cả phiến khu vực này khủng hoảng, không biết người Luật gia muốn làm gì.

Luật Thực Nguyên nhìn qua mọi ngươi chạy tới chạy lui như bầy kiến bên dưới, lạnh giọng nói:

– Lý Vân Tiêu, ta biết rõ ngươi ở đây, nơi này chỉ có mấy ngàn người thôi, ta có thể thả đi toàn bộ, cũng có thể tiết kiệm một chút chuyện giết hết toàn bộ, ngươi cảm thấy ngươi có thể trốn được sao?

Thanh âm của hắn khuếch trương ra, trực tiếp vang trong phạm vi ngàn mét, truyền vào trong tai mỗi người, lập tức khiến cho tất cả mọi người sợ hãi, nhao nhao hô to tha mạng và vô tội.

Lý Vân Tiêu ở trong tửu lâu cũng nhướng mày. Luật Thực Nguyên này cũng thông minh, lại có thể đoán được hắn cũng không đi xa, hơn nữa trong phạm vi ngàn mét này chỉ có chừng đó người, ở trong mắt một gã Võ Đế thất tinh đỉnh phong quả thật đều là con sâu cái kiến, có thể dễ dàng gạt bỏ.

Luật Thực Nguyên lạnh lùng nói với đám người cầu xin tha thứ ở bên dưới:

– Tất cả im miệng cho ta, người sắp hại chết các ngươi gọi là Lý Vân Tiêu, chư vị xin nhớ kỹ cái tên này, thành quỷ cũng nhớ tới tìm hắn ấy.

Bên dưới đều là phàm nhân, chỉ có lẻ tẻ vài võ giả, nhưng thực lực đều thấp kém, ở trong mắt Luật gia cũng chẳng khác gì phàm nhân cả.

– Lý Vân Tiêu, ngươi mau đi ra cho ta, một người làm việc một người chịu, không nên làm ảnh hưởng đến mọi người.

– Đúng vậy a, Lý Vân Tiêu mong ngươi thương xót, xuất hiện đi, mau ra đây đi, ô ô.

– Lý Vân Tiêu, dù sao ngươi cũng không trốn thoát được, van cầu ngươi làm chuyện tốt đi, mọi người chúng ta đều cảm kích ngươi.

Tất cả mọi người đều kêu rên khóc khẩn cầu, thoáng cái loạn thành một đống.

Người Luật gia tất cả đều lạnh lùng đứng ở trên, chỉ chờ Luật Thực Nguyên ra lệnh liền có thể trực tiếp thuyên chuyển uy lực đại trận hộ thành oanh kích phạm vi ngàn mét này thành cặn bã ngay lập tức.

Lý Vân Tiêu vỗ trán một cái, cảm thấy đau đầu. Đại trận hộ thành của thành Phong Linh hắn cũng đã quan sát qua, quả thật phi thường cường hãn, bị một đám cường giả vây quanh rất khó phá trận rời đi được, huống chi phía trên còn có hai gã Võ Đế cao giai nữa.

Trên mặt Luật Thực Nguyên lộ vẻ tàn nhẫn, giơ tay phải lên, lạnh giọng nói:

– Tất cả mọi người chuẩn....

“Oanh”

Đột nhiên một góc quán rượu kia nổ bung, một đạo quang mang lao lên như bay, phóng tới bầu trời ở xa xa.

Bóng người trong hào quang hét lớn một tiếng liền đánh ra một quyền, thanh âm “Ầm ầm” như lôi đình đánh về phía truyền tống đại trận, thiên mạc lập tức bị ép tới uốn lượn hội tụ tới chỗ quyền mang.

– Hừ, chết

Nháy mắt khi đạo quang mang kia xuất hiện, tất cả mọi người Luật gia đều nhao nhao ra tay. Oán hận vì những ngày này vất vả tuần tra vào thời khắc này đều bộc phát ra, mỗi người đều đánh ra tuyệt kỹ mạnh nhất, toàn bộ bầu trời thoáng cái đã bị đánh phá thành mảnh nhỏ, vô số hào quang đánh lên trên đạo nhân ảnh kia.

Trong đó ra tay mạnh nhất chính là Luật Thực Nguyên và Luật Thúc Bảo. Luật Thực Nguyên bắn tới một đạo kiếm quang, khiến người đau đớn cả hai mắt, những người phàm tục trên mặt đất lập tức kêu thảm thiết, hai mắt đều bị chiếu mù

Luật Thúc Bảo thì hai tay bấm niệm pháp quyết, dẫn động lực lượng đại trận hộ thành nghiền áp tới phương không gian kia, vô số hào quang từ bốn phương tám hướng tụ tới, hội tụ thành một đạo cột sáng chiếu xuống dưới.

“Rầm rầm rầm”

Các loại thanh âm công kích không dứt bên tai, bóng người kia đã bị đánh thành đen kịt, năng lượng hư không khủng bố cũng nhộn nhạo ra, muốn cắn nuốt tất cả.

Người đầu tiên phát hiện có chút không đúng chính là Luật Thực Nguyên, hắn kinh hô một tiếng không tốt, kiếm mang của hắn chém lên người đối phương vậy mà phát ra thanh âm va chạm hơn kim loại vậy, không cách nào xuyên thấu được.

Hắn trong lúc khiếp sợ vội vàng quét thần thức qua, liền truyền đến một hồi tiếng vang kinh thiên động địa, toàn bộ thành Phong Linh đều bị run rẩy

Chỉ thấy đại trận hộ thành cách đó không xa bị đánh ra một lổ hổng hơn mười mét, đứng vững bên dưới chính là Lý Vân Tiêu, một phương ngọc bi lưu ly trong suốt cũng chậm rãi bay về trong tay hắn.

Ngay khi Luật Thúc Bảo dẫn động lực lượng đại trận hộ thành công kích thì lực phòng ngự của đại trận cũng đạt đến điểm thấp nhất, Lý Vân Tiêu nhìn đúng thời cơ kia, thi triển ra thế giới chi lực mạnh nhất, trực tiếp đánh bay đại trận.

Nhưng lực khôi phục của đại trận kia cũng rất mạnh, lỗ hổng hơn mười mét liền nhanh chóng khép lại.

Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt, nhìn lại chỗ công kích kia. Chỉ thấy Hồ Lô Tiểu Kim Cương hóa thành một đạo quang mang bay ra, trực tiếp nhảy vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu. Càng khiến cho bọn hắn giật mình chính là trên người khôi lỗi kim loại kia chỉ có chút vết sâu rất nhỏ, cơ bản không bị thương tích gì cả.