Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1562: Nghê Thạch chi lực (1)




Cùng lúc đó nội tâm Lý Vân Tiêu rung động không ngừng, cỗ lực lượng dẫn động từ bàn tay dưới một chưởng kia của Kỳ Thắng Phong hắn tuyệt không lạ lẫm gì. Khó trách một đường đi đến đây hắn luôn có chút cảm giác quen thuộc, vừa rồi lực lượng tràn ra từ trong thân thể Vu Dật Tiên chính là Nghê Thạch chi lực khiến hắn đau đầu không thôi.

Chẳng lẽ trong cơ thể Vu Dật Tiên cũng có Nghê Thạch?

Kỳ Thắng Phong lạnh nhạt nói:

– Sư tổ đã chết nhiều năm rồi, không cần cố chấp như vậy đâu? Bảo bối này vốn nên truyền cho hậu bối là đúng rồi.

Thân ảnh của Kỳ Thắng Phong bắt đầu động, hai tay không ngừng kết ấn, từng đạo ấn ký oanh kích lên người Vu Dật Tiên, mỗi lần như vậy đều bị Nghê Thạch chi lực bắn ra nhưng hắn vẫn không dừng tay, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lý Vân Tiêu cẩn thận quan sát, bộ thủ pháp mà Kỳ Thắng Phong đnag thi triển cực kỳ tinh diệu, trên con đường lĩnh ngộ thuật đạo đối phương đã hơn xa hắn, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đã gần như phù hợp với Thiên Đạo.

Nghê Thạch chi lực trên thân thể Vu Dật Tiên cũng bắt đầu càng ngày càng mạnh, giống như một tòa núi lửa đã bị kích hoạt, bắt đầu phun trào, mạnh mẽ bắn ra ngoài.

– Loong coong …

Tựa hồ chuôi kiếm bị Nghê Thạch chi lực ảnh hưởng phát ra một âm thanh vang dội, Kiếm ý tràn ngập xung quanh.

Sắc mặt Kỳ Thắng Phong đại biến, thình lình phi tốc lùi về sau.

– Ô Ô …. Ô …. Ô ….

Âm thanh một đạo kiếm quang phá không lao đến, tạo thành một khe hở đen kịt đuổi theo Kỳ Thắng Phong.

Cùng lúc đó chuôi kiếm trong tay Vu Dật Tiên chấn động kịch liệt, dần dần biến hóa ngưng hình chậm rãi biến thành một kim cương tám trượng, hai tay chắp trước ngực, miệng gào thét to bắt đầu phản kích dữ dội.

Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, không ngờ là bảo kiếm trực tiếp hóa hình.

Kỳ Thắng Phong cũng hãi không thôi, dừng người lại trên không trung, hai tay bấm niệm pháp quyết, một đạo ma quang hiển hiện trong tay, quát:

– Ma quang trảm.

Một tia chớp màu đen kích xuống, tuôn ra ma khí không ngừng, hóa thành một quang nhận lăng lệ ác liệt oanh kích chống lại đạo kiếm khí kia.

Hao cỗ lực lượng trùng kích tạo thành lực phá hoại kinh khủng, dư âm của nó còn khiến cả mộ điện như lắc lư.

Đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, một chiêu này hắn đã thấy Đế Già sử dụng trong Tu Di Sơn, giờ phút này hắn càng khẳng định Kỳ Thắng Phong đã hấp thu thi thể Đế Quân, cùng là phân thân của ma chủ nên không khác biệt bao nhiêu.

Đạo kiếm khí kia bị ma quang nghiền nát, bảo kiếm hóa hình thân thể cũng theo đó lao tới, lại hét to một tiếng rồi chắp tay trước ngực đẩy mạnh về phía trước, lại là một đạo kiếm khí nữa nhưng lần này uy lực còn tăng lên gấp bội.

Sắc mặt Kỳ Thắng Phong ngưng trọng nhưng không hề bối rối, hai tay nhanh chóng biến hóa ấn quyết, lập tức sau lưng hắn hiện ra một Ma ảnh cực lớn.

– Chân Ma Pháp Tướng.

Kỳ Thắng Phong hét lớn một tiếng, tay phải đặt trước người, lâm không tung ra một chỉ.

Ma ảnh Cự Linh sau lưng cũng đồng dạng giơ ngón tay lên điểm về phía bảo kiếm.

– Ầm, ầm.

Hai đạo lực lượng va chạm, không gian trự tiếp vỡ vụn, nhanh chóng lan tràn khắp bốn phương tám hướng, thời khắc này cả đại điện bị lật tung, tất cả kiến trúc bị dư âm vụ nổ chấn nát hóa thành tro tàn.

Từ trung tâm hai đạo lực lượng va chạm, một cỗ năng lượng phong bạo lan rộng ra, không chỉ đại điện bị phá hủy ngay lập tức mà cả đáy hồ cũng bị quấy nát lên, phân nửa hồ nước bị chưng nóng bốc hơi nhanh chóng.

Hai người Úy gia cùng những ma nô kia đứng ngay gần trung tâm vụ nổ còn thê thảm hơn, tên Úy gia kia cùng những tên ma nô đều bị phân thân toái cốt, Úy Đông Dương và một vài tên ma nô cường đại khác bị xung lực đẩy ra xa, sinh tử không rõ.

Nội tâm Lý Vân Tiêu hoảng hốt, vòng xoáy năng lượng kia như là một kiếm khí chi hải cùng với ma nguyên chi hải hỗn hợp cùng một chỗ, không ngừng cọ rửa thân thể hắn, tạo ra từng vết thương chồng chất.

Nhưng mà ngay lập tức thân thể của hắn cũng không ngừng hấp thu hai chủng năng lượng kia để tu bổ thân hình bị tổn hao, so sánh về tốc độ tiêu hao và phục hồi thì tuy thương thế không ngừng mở rộng nhưng lại vô cùng chậm chạp.

Mà hai nhà Đỗ gia và Suất gia ở bên ngoài mộ điện vì cách khá xa và cũng do đã chuẩn bị đầy đủ tuy cũng bị trùng kích không nhẹ nhưng cũng chỉ đến mức tổn thương thân thể mà thôi cũng không xuất hiện thương vong, nhưng trên mặt tất cả mọi người đều cực độ hoảng sợ, không biết bên trong đã phát sinh chuyện gì.

Một chiêu quyết đấu, không chỉ có hồ nước bị bốc hơn mà hơn nữa tựa như hoàn cảnh cũng phát sinh biến hóa, mọi người cảm giác chỗ mình đang đứng không giống như đang ở đáy hồ, mọi người giật mình nhìn quanh bốn phía thì phát hiện thế mà mình đang đứng trong một quảng trường.

Tất cả kiến truc bốn phía đều quái dị giống như từng xác côn trùng sừng sững giữa đất trời, tuy cổ quái nhưng lại tản mát ra lực lượng to lớn làm người ta sinh lòng ngưỡng mộ và sùng bái.

Sau khi trải qua khiếp sợ trong chớp mắt, Lý Vân Tiêu liền tỉnh táo lại, có lẽ địa phương này đã từng tồn tại, là một thế lực cường đại, hắn từ các dấu vết để lại đoán ra được nhiều điều. Mà lúc này, hoàn cảnh hiện ra trước mắt mọi người chính là di tích lưu lại, chỉ có điều từ kiến trúc mà suy luận thì địa phương này hẳn không phải là chỗ ở của nhân loại.

– Vân Tiêu đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là làm sao?

Suất Quân Uy từ trong kinh hoảng tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Lý Vân Tiêu liền vội vàng bước đến hỏi thăm.

Giờ phút này Lý Vân Tiêu cũng cực kỳ chật vật, trên thân thể vết thương chằng chịt, nhìn thân thể hắn mà cảm thấy giật mình, nhưng kỳ thực cũng chỉ là vết thương ngoài da, không chạm đến nội phủ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, sau khi Kỳ Thắng Phong và bảo kiếm kia quyết đấu một chiêu đã biến mất không thấy, không chỉ có như thế mà ngay cả thân thể Vu Dật Tiên cũng biến mất không một tăm hơi.

– Oanh.

Đột nhiên một tiếng nổ lớn từ trên bầu trời vang vọng khắp bốn phía, một đạo liệt quang giống như gai nhọn lao ra sau đó một thân ảnh từ không trung nhanh chóng lao xuống, nện thẩng trên mặt đất, chấn cho đại địa rung chuyển.

Lý Vân Tiêu cảm thấy hoảng sợ, không ngờ thân ảnh bị đẩy bay xuống chính là Kỳ Thắng Phong.

– Làm sao có thể? chẳng lẽ bảo kiếm hóa hình kia lại có thể chiếm thượng phong?

Trong lúc hắn đang tự hỏi không biết kết quả thế nào thì Kỳ Thắng Phong từ trong lòng đất lao lên, vẻ mặt bình tĩnh hướng về phía bầu trời mở miệng:

– Sư tổ a, ta đã tuân theo chỉ thị của ngươi đi đến nơi này, vì sao không chịu truyền thân thể đó cho ta?

Từ trong không trung xuất hiện một đạo cường quang rồi có một đạo nhân ảnh từ trong đó bước ra, trong tay nắm bảo kiếm, khuôn mặt bóng người dần hiện rõ ra, không ngờ là Vu Dật Tiên.

Không chỉ có bọn người Suất Quân Uy mà ngay cả Lý Vân Tiêu luôn bình tĩnh cũng không hiểu rốt cục là có chuyện gì.